Frau_Do
"Món cá rất tuyệt. Nhưng em về phòng đây, có thể bạn trai em đang chờ điện thoại".
Hắn hơi bất ngờ, nhưng cố tỏ ra bình tĩnh:
"Kem dâu tráng miệng, em có thể cầm theo, nếu em muốn".
Nghe nói vậy, nàng ngồi lại, nhưng tránh khoảng cách quá gần, nàng lùi lại bên chiếc ghế sofa sát phòng. Hắn ngồi đấy, đối diện với ngọn nến.Nàng dấu khuôn mặt nóng bừng trong bóng tối.
"Tôi biết em đã có bạn trai. Tôi không muốn làm em khó xử, nhưng tôi buộc phải nói lòng mình, rằng tôi rất thích em. Thích ngay từ lần gặp đầu tiên. Em như một thỏi nam châm mạnh hút hồn tôi. Tôi không muốn ngắm nhìn em, nhưng mắt tôi luôn tìm kiếm em".
Nàng im lặng. Đĩa kem đã hết nhẵn tự bao giờ. Chiếc thìa xinh xắn bị nắm chặt bởi bàn tay xinh.
Khoảng lặng đáng sợ. Nàng những muốn đến bên hắn, dụi đầu vào mái tóc rối hay ít nhất là tới gần, để được nghe hơi thở của hắn.
Nàng đứng dậy quả quyết :"Em về đây. Chúc ngủ ngon". Bước đi vội vã, nàng không nhìn hắn và nàng biết, hắn vẫn ngồi trong trong trước ngọn nến.
Vào phòng tắm, nàng đứng dưới vòi nước lạnh, để cho cơ thể hừng hực lửa dịu lại. Mắt nhắm, hướng mặt vào vòi nước. Cái lạnh dường như giúp nàng định thần trở lại. Nàng quyết định phải nói chuyện với người yêu.
Anh đã đợi sẵn nàng tự bao giờ. Anh luôn thế. Anh thường ít tra khảo, nàng đi đâu, làm gì, nhưng luôn cho nàng cảm giác, dù nàng có đi bao xa, anh vẫn luôn ở bên.
"Em yêu, em ăn tối chưa!".
"Em vừa ăn tối với một người đàn ông".
Khựng lại giây lát. Vì anh biết, nàng không dễ dàng chấp nhận lời mời ăn tối của đàn ông lạ.
"Em có vui không?".
"Em đang bối rối. Em nghĩ, em thích anh ta. Không phải là cảm tính thông thường, mà em còn muốn được hôn, được âu yếm. Em biết như thế không phải với anh, em muốn xua đuổi suy nghĩ ấy đi, nhưng suốt mấy ngày qua, em thất bại. Vì thế, em cần phải nói với anh. Em sợ, em sẽ không giữ được sự chung thủy của mình".
Rất lạ là anh vẫn giữ được bình tĩnh. Nàng nghĩ, hoặc anh có thể nổi cáu, hoặc giận giữ , thậm chí tắt máy. Nhưng anh nói với nàng:
"Anh nghĩ, đấy là điều rất bình thường. Có thể, anh ta hấp dẫn em vì sự mới lạ. Nhất là em đang đến một thành phố, nơi mà anh không thể ở cùng em lúc này. Có thể bên anh, em không bị tù túng. Nhưng khi xa anh, chắc chắn em có tự do. Hãy nghĩ về tình yêu của chúng ta, tình cảm của anh và em dành cho nhau. Từ đấy, em sẽ tìm thấy câu trả lời cho mình".
Nàng cảm thấy biết ơn anh về sự chia xẻ và đồng điệu. Nàng những tưởng sẽ được nghe chuỗi hờn hay trách móc. Nàng nói:
"Nhưng nếu em lỡ, anh có tha thứ cho em?".
"Em hãy tự hỏi mình, liệu em còn yêu anh. Nếu câu trả lời là không, em làm gì là quyết định của mình. Còn nếu có, khó có thể nói anh chấp nhận"
Giây lát anh nói: "Nếu em cảm thấy cô đơn, anh có thể đến với em vào cuối tuần này. Anh cũng muốn được thăm thành phố nơi em ở".
Nàng thấy mình quá ích kỉ. Nếu anh đến với nàng, thời gian bên nhau chẳng được bao lâu. Nàng không muốn anh vất vả chỉ vì tính nóng lạnh của mình. Nhưng anh vẫn muốn đến, muốn được gần nàng.
Cuối tuần ấy, họ có một bữa tối thật tuyệt vời. Suốt cả buổi, anh không hề hỏi về hắn. Chỉ có ánh mắt nhìn nàng âu yếm.
Đêm ấy, lâu lắm rồi họ mới có một nụ hôn dài đến vậy. Nàng thiếp đi trong vòng tay anh, giấc ngủ không còn mộng mị, không chập chờn.
(Theo blog của Frau_Do)