Con tỉnh dậy từ lúc 5h. Lại một cơn đau kéo con ra khỏi giấc mơ, tỉnh lại về với thực tại.
Stairway To Heaven
Để con kể mẹ nghe, tối qua con đã mơ: Con được mặc áo xanh tình nguyện, được lên trên vùng Hà Giang giống như anh Long. Con thấy mình khỏe mạnh, được thử vác những chiếc gùi sắn chạy thi cùng các bạn trên lưng đồi xanh. Con cười vui lắm, nhưng không bật ra thành tiếng được. Ngay cả lúc con thấy mình là một anh sinh viên dạy một lũ trẻ ngô nghê. Nhưng có lẽ con không thực hiện được ước mơ này nữa rồi, mẹ nhỉ. ''Có lẽ với con, mãi chỉ là những chuyến phiêu lưu trong mơ''.

Con đã đọc được những lời an ủi đầu tiên mẹ à. Xúc động quá. Con cũng đã biết rằng tình thương là không có giới hạn về khoảng cách. Mới chỉ có bốn người bạn nhưng con biết đó là những người bạn chân thành.
Thành từng nói rằng trong thế giới ảo này, mọi sự tin tưởng dường như khó khăn. Mọi câu chuyện đều là hư cấu. Và chăng nữa, sự lãnh cảm của một thế hệ mới. Nhưng con đã phản đối. Con biết xúc cảm đi từ trái tim. Con không biết đến khi con ra đi, bao nhiêu người có thể đọc được những dòng suy nghĩ của con. Nhưng con vẫn hãnh diện. Hãnh diện vì sự chia sẻ và được chia sẻ.
Mẹ đang tiếp mấy bác sĩ phải không? Tối qua, cũng như bao tối khác, chắc mẹ lại gần như mất ngủ, phải không? Mẹ tuyệt quá, mẹ của con. Những dòng cuối này, con phải nhờ Thành đánh hộ rồi. Cơn đau lại đến. Nhưng con vẫn phải kết thúc những dòng đầu tiên của ngày thứ 9 này. Một ngày vui vẻ, mẹ nha!
*****
Nửa đêm (Mẹ)
Cơn đau ác nghiệt lại đến với đứa con trai của mẹ. Ôm con vào lòng, mẹ không biết phải làm sao! Mẹ đã ước bao lần để thân già này ra đi thay con. Nhưng ông trời oan nghiệt cứ bắt người ra đi phải là con.
Con biết không! Hôm nay trời đẹp lắm! Trăng, không tròn trịa nhưng cũng sáng. Một dải mây vắt ngang. Sao nữa con à. Mẹ biết con trai mẹ rất thích ngắm sao. Thì chính con đã dạy mẹ đâu là sao Bắc Đẩu - chòm sao dẫn đường. Rồi cả chòm sao gì hình cái gáo, chòm Thập Tự, nhiều lắm. Nhờ lại lúc con hào hứng kể, niềm vui sướng hân hoan. Con có ước mơ được bay lên bầu trời xanh một lần, được giang cành bay như một chú chim. Nhưng giờ dù muốn, con trai mẹ cũng không thực hiện được nữa rồi.
Minh à, tối nay dì và bác lại đến thăm con. Tất cả chỉ lặng im ngắm nhìn con thiếp đi trên giường. Con đang chìm vào cơn mê. Bác nói rằng tất cả sẽ để chín ngày này sẽ là những ngày hạnh phúc nhất cuộc đời con. Mẹ biết là con sẽ cảm nhận khó lắm, vì giác quan đều như mờ dần đi rồi! Nhưng mẹ biết con của mẹ sẽ cảm nhận bằng trái tim.
Hãy ngon giấc con nhé. Hãy vẫn giữ những giấc mơ đẹp. Đã có một người bạn đọc những tâm sự của con. Yên tâm con à, mọi người sẽ kịp hiểu!
*****
Viết cho chú nhóc - một bệnh nhân ''gan lì'' của bác
Gửi mọi người!
Là một bác sĩ tim mạch, bù đầu với công việc, nhưng bác sẵn sàng chia sẻ với một chú nhóc rất đặc biệt trên blog, thế giới mạng này. Bác thì không nói giỏi, nhưng ít nhất cũng từng thử làm văn. Tuy nhiên nó chẳng ăn nhập gì ở đây. Đơn giản, ngay trên blog của cháu và mẹ, bác chỉ muốn chia sẻ đôi dòng suy nghĩ.
Cháu biết không! Đã 35 năm trời là bác sĩ chuyên khoa tim mạch, đây là lần đầu tiên bác gặp một bệnh nhân đặc biệt như cháu. Thứ nhất, vì tuổi đời cháu còn quá nhỏ. Tất cả còn đang ở độ xuân phơi phới, một tương lai sẵn sàng đang chờ đón cháu. Thế nhưng tất cả đã đóng khép lại. Bác bất ngờ khi xem bệnh án, căn bệnh mà có lẽ hiếm khi dành cho lứa tuổi của cháu và lại ở giai đoạn không thể làm gì được nữa.
Nhưng cái mà mọi người ấn tượng, đó là một chú nhóc dũng cảm, cháu biết không! Ai vào đến khoa Tim mạch, thì cầm chắc ở miệng câu Tử làm đầu. Ai cũng có những suy nghĩ tiêu cực. Nhưng hình như kể từ ngày bác gặp cháu, chưa một lần cháu thốt ra một câu mang tính chán nản. Lại còn pha trò cười nữa chứ. Lạc quan lắm đấy chú nhóc à!
Và cái cuối cùng, cháu là một con người cương nghị. Cháu đã tự quyết định lấy con đường mình đi. Bác thấy cảm phục cả niềm tin mãnh liệt của cháu. Cháu nói rằng cháu tin còn tiếp một thế giới nữa. Và khi cháu được tái sinh, một cuộc sống mới sẽ trao cho cháu đúng như những gì mà cháu đã làm kiếp trước. Cháu tin là ở đâu thì cũng có thể cầu nguyện và bảo vệ người mẹ của mình.
Hãy cứ tin, và mỉm cười, cho đến tận ngày ra đi, cháu nhé!
*****
Một giấc mơ hạnh phúc
Mẹ của con! Vui sướng lắm mẹ biết không, khi con nhận được bao lời hỏi thăm, an ủi, động viên. Nhưng hạnh phúc hơn vì chiều nay, trong cơn mơ chập chờn, con đã gặp một người.
Bố đấy! Người bố mà trước đây con chỉ biết mặt qua ảnh, người bố mà con không kịp cảm nhận hơi ấm của vòng tay xiết chặt. Nhưng trong mơ, con đã gặp bố. Đúng là bố, mẹ à, con nhận ra bằng tình cảm của một người con. Bố giống như trong bức ảnh đen trắng mà mẹ còn giữ trong ngày chụp con đầy tháng tuổi.
Đầu tiên là con thấy mình trên một cánh đồng, xanh ngát và lộng gió. Một dòng sông chảy ngang. Nhưng rồi con nhận ra hình ảnh lạ mà quen lắm. Bố đấy! Trong bộ quần áo xanh của công nhân, bố vẫy gọi. Mẹ biết không, con không tin vào mắt mình. Bố trong hình dung của con không khác. Nhưng con không rắn rỏi được như bố đâu. Mà mẹ nói con giống bố, con thấy chả đúng gì cả. Bố cao, chững chạc, mũi cao, con chỉ thấy giống bố ở đôi mắt thôi.
Thế giới trong mơ của con đẹp nhưng im lặng. Nhưng con cảm giác tiếng bố gọi con. Bố muốn con bước sang bờ bên kia, để được kẹp chặt mình trong vòng tay của bố. Nhưng tự nhiên con sợ. Con cảm giác như sẽ vào hẳn một thế giới khác. Không! Hiện tại con đang có những người bạn mới. Hãy chờ con, bố nhé! Con phải đấu tranh tiếp, cho đến ngày cuối cùng. Con biết sức khỏe mình đã đến mức nào. Nhưng con phải cố gắng, vì hy vọng của bao người, phải không, ba mẹ yêu quý của con.
(Trích nhật ký 10 ngày con còn được ở bên mẹ và mọi người của Minh)
Vài nét về blogger:
"Bạn chỉ thực sự thất bại khi không cố gắng một lần nữa để đứng lên" - Stairway To Heaven, Một ngày được bay lên bầu trời xanh để ngắm nhìn mọi thứ từ trên xuống!
Ngày đầug tiên.
