Phải! hôm nay trời nặng nề quá, những áng mây đen kịt, căng phồng lên như sắp vỡ òa xối xả. Mưa rồi! mưa làm cho không gian càng trở nên u ám, ngồi lặng đi giây lát bỗng bật computer và kết nối. Biết làm gì đây khi hộp inbox ko một tin nhắn, list yahoo không một ai online... buồn, cô đơn, lạnh lẽo và rồi type, cảm xúc như rơi cùng tiếng mưa chen lẫn tiếng lạch cạch của bàn phím. Có lẽ em đã đúng khi nói rằng ta khác người, khác từ cách nói, cách sống và ngay nguồn cảm xúc cũng khác. Đã có biết bao thi sĩ, bao nhà văn đã viết lên biết bao ca từ về hoàng hôn còn ta thì buổi sáng tinh mơ lại cảm thấy dạt dào, mà lại là một buổi sáng u ám nữa. Ta cũng không biết mình viết có hay ko nữa? và ta cũng chẳng cần biết mình viết để làm cái gì? Ta chỉ biết rằng mình viết, viết để cảm thấy mình nhẹ nhàng hơn trong những lúc buồn, lúc cô đơn. Viết để những cảm xúc, những tâm sự chất chứa đc giải bày rồi sau đó ta lại thấy nhẹ nhõm hơn, tự tin hơn và tiếp tục cuộc sống với hy vọng rằng em sẽ trở về. Ta cũng không biết rằng mình hy vọng đc bao nhiêu phần trăm và mình hy vọng đến bao giờ.
Cuộc sống bon chen, công việc rồi học tập nó cứ xoay vòng và những lúc cô đơn như thế này ta nhìn lại sau lưng và cảm thấy mình khờ khạo quá! Một thằng con trai 19 tuổi mà lại mang 1 trái tim lụy tình như zậy? Đã có lúc ta sống tuyệt vọng và lúc đó ta khóc, giọt nước mắt ko tiếng nấc rơi thật là nặng nề, ta cảm nhận đc dòng nước ấm lăn dài trên má. Những lúc đó sao ta thấy mình nhỏ bé và yếu đuối quá! đó là điều mà một đứa con trai không nên có...Biết vậy nhưng làm sao để ngăn đc những chất chứa trong lòng, biết đâu sau những giọt nước mắt kia ta sẽ sống tốt hơn sao? Ta muốn quên em, quên em khỏi ký ức của mình nhưng rồi cuối cùng thì trái tim ta cũng chỉ mang hình bóng của em, từng tiếng nói, từng nụ cười như vẫn còn bên tai. Sao ta ko làm đc cái điều em mà em đã làm với ta? phải chăng ta đã quá yêu em và trao cho em trọn trái tim mình! còn em, em chỉ đến với ta thoáng qua như một trò chơi tình ái, để rồi ngay sau đó em vứt bỏ tình yêu của ta ra ngoài kí ức.
Ừ! rồi thì em cũng quên ta, quên như chưa từng quen biết, em đang sống một cuộc sống rất vui vẻ, rất tốt. Có lẽ đó là ân huệ cuối cùng em dành cho ta, bởi ta luôn mong em sống vui và hạnh phúc mà! Dù sao đi nữa thì ta cũng cảm thấy mãn nguyện, mãn nguyện trên chính nỗi đau của mình! Biết rằng em đã dối ta, đã chà đạp trái tim ta nhưng sao trong ta em vẫn luôn là một thiên thần nhỏ bé, một thiên thần đã mang ánh sáng đến cuộc đời ta, một thiên thần mà ta luôn đặt hy vọng đc giữ mãi cho riêng mình. Từ ngày mất em, dường như cuộc sống của ta hoàn toàn vô nghĩa, có chăng cũng chỉ là muốn làm một điều gì đó để chứng tỏ rằng mình không yếu đuối, không ngã gục... chứng tỏ bản lĩnh của một đứa con trai. Nhưng làm sao? làm sao ta giấu được chính mình khi cuộc sống nội tâm của ta nó ngày càng thậm tệ. Ta càng cố gạt bỏ đi những gì không muốn nhớ thì nó lại hiện về càng rõ ràng hơn, nó lờn vờn như muốn trêu chọc ta, muốn làm cho ta càng thấy đau hơn.... Và rồi ta lại càng trở nên trầm lắng, càng có những suy nghĩ vu vơ, càng nhớ em nhiều hơn.
Ta không quên được em thì tại sao ta phải cố gượng ép mình phải quên thôi thì đành chấp nhận giữ lấy một bóng hình hư ảo vậy. Mưa vẫn cứ rới đều, mưa tung tăng khắp mặt phố, mưa nhảy nhót bên mái hiên, mưa bắn vào khung cửa sổ làm ướt mắt ai. Gần 9h sáng rồi cũng chẳng có ai online, ta lại lang thang các web và chợt nhớ lần trước ta có gửi bài "Anh không quên được em" lên ngoisao.vnexpress.net và giờ nó đã được đăng. Cũng có một bài của ai đó chia sẻ cùng ta! Ta thank bạn ấy, ta hiểu những gì bạn ấy nghĩ, ta hiểu tâm trạng của bạn ấy, ai cũng có một nỗi đau của riêng mình, một nỗi đau thầm kín muốn đc chia sẽ. (gửi chủ nhân bài viết "gửi "Anh không quên được em"": Muốn liên lạc với HV thì gửi mail theo địa chỉ này nha: dutinhchilachiecla@yahoo.com.vn)
HV