Vui thật ngắn mà buồn thật nhiều em nhỉ, nhưng có khác chăng chuyện tình chúng mình, vui hơn cả tận cùng và buồn đau còn hơn tan nát phải không?
Em và anh đã ước muốn chúng ta khép lại chuỗi ngày dài kỷ niệm bằng nụ cười lãng quên trách giận. Anh đã ước muốn ngày sinh nhật tình yêu cuối cùng của chúng ta, được gặp em như gặp một nguời bạn, một người em trước phút chia xa, bước sang năm mới, bước sang cuộc đời mới, tại nơi chúng ta bên nhau lần đầu khi đã thật sự có nhau.
Trên căn gác hai đẹp đẽ và vui sướng đó, anh từng nhìn em say đắm. Trên căn gác hai đó, em đã thật xinh đẹp nao lòng. Trên căn gác hai đó, có hai kẻ mới yêu nhau, trong đất trời ngập tràn âu yếm và hạnh phúc. Khiến những kẻ ngồi bên như muốn ghen tỵ, như muốn dõi nhìn. Nhưng có lẽ lòng em chưa thanh thản, có lẽ tim em còn thổn thức, có lẽ kỷ niệm em còn nhiều trách giận, anh đành chấp nhận, em ơi.
Em, ngày cuối cùng này, kỷ niệm còn nhớ chăng anh đã yêu em? Còn nhớ chăng mỗi sáng mai thức dậy, em gọi tiếng "anh" nhõng nhẽo như chú mèo con? Còn nhớ chăng nụ hôn buổi sáng đặc biệt vô cùng mà anh không biết có ai làm theo như vậy? Thôi, anh không nói điều ấy nữa nhé, kỳ lắm, chỉ hai chúng ta biết thôi. Nhưng em còn nhớ hay em cũng cố quên đi mất rồi?
Nhớ có ngày đầu, em gọi anh "này lính". Anh đã dỗi hờn em. Để biết rằng mẹ em cũng gọi ba như vậy khi mẹ rất yêu ba. Kỷ niệm ấy dẫu có xa mờ trong em? Nhưng không khi nào anh quên, em đã yêu anh nhiều biết bao nhiêu.
Có nhớ ngày xưa anh tặng em chiếc lá, em gắn lên trên ngọn xương rồng, giữ biết bao ngày. anh hạnh phúc vô cùng vì tình em trân trọng yêu anh.
Có nhớ ngày xưa em cất áo của anh. Xa nhau, giữ lại mùi hơi thở.
Sẽ mất bóng hình nhưng cảm động suốt đời.
Có nhớ ngày xưa, chiếc váy "tân hôn", em mua để mặc riêng trước anh. Chiếc áo ngủ đó có thể sẽ cũ, có thể sẽ mất, nhưng màu hồng của nó, màu của đôi môi, sẽ đi theo anh tới cuối cuộc đời.
Ôi, nhớ những tháng ngày xưa, em yêu anh tha thiết. Trong cuộc đời này anh đã luôn tha thứ cho em, chỉ vì anh hiểu, em từng yêu anh tha thiết. em có biết không?
Ngày nay, chúng ta đã cố quên, lòng em cũng cố quên. Nhưng những ngày tháng bên em dạy cho anh hiểu, em không thể quên đâu. Cả anh và em sẽ không khi nào lãng quên đi được. Chúng ta chỉ không sống hôm nay bằng những tháng ngày vui buồn đau khổ hôm qua nữa mà thôi. anh có thể nhầm không em? Có thể, trong cuộc đời mọi điều luôn luôn có thể, nhưng cũng chính cuộc đời đã dạy anh về lòng người như vậy mà em.
Thôi, xin hãy giữ trong lòng hờn trách, xin hãy giữ trong lòng kiên định. Chúng ta đi trên hai nửa cuộc đời mãi mãi đã gặp và mãi mãi cách xa. Hôm qua chúng ta đã yêu nhau, hôm nay chúng ta cố lãng quên, nhưng anh tin, một ngày, ngày mai, mình sẽ nhớ mãi: Có một thời anh đã rất yêu em và em, có một thời đã rất yêu anh.
Tạm biệt em.
H.N.