Cách Hà Nội 200 km về phía Tây, là huyện miền núi rộng lớn nhất vùng núi phía Bắc thuộc tỉnh Sơn La, mỗi mùa trong năm Mộc Châu lại khoác lên mình những vẻ đẹp khác nhau, lôi cuốn và đầy sức sống. Tiết trời vào đông se lạnh, men theo đường quốc lộ 6 tìm về nơi đây, bạn sẽ được sống trong bầu không khí trong lành của cao nguyên thơ mộng. Nhà thơ Quang Dũng trong bài thơ “Tây Tiến” từng ngỡ ngàng trước vẻ đẹp của Mộc Châu và để lại những vần thơ lai láng tình:
“...Người đi Châu Mộc chiều sương ấy
Có thấy hồn lau nẻo bến bờ
Có nhớ dáng người trên độc mộc
Trôi dòng nước lũ hoa đong đưa...”
Qua những con đường núi vòng vèo chỉ thấy một màu trắng xóa không rõ là sương hay mây, Mộc Châu dần hiện ra, bát ngát và xanh đến diệu vợi. Nắng đã lên đến đỉnh đồi, trên cao kia sương vẫn ngần ngại chưa muốn tan.
Đông gõ cửa, Mộc Châu khẽ buông hờ tấm áo rạng rỡ kiêu sa của hạ nóng bỏng. Muôn loài hoa thắm sắc đậm hương không còn đua nhau rộ nở, mùa này Mộc Châu trở thành thánh địa của loài hoa cải trắng. Đặt chân đến Bản Áng, hàng chục héc ta cải trắng tinh khôi trong sương sớm. Giữa bạt ngàn màu trắng vấn vương mây trời ấy, thấy xa kia những bụi trạng nguyên đỏ rực, kiêu hãnh với sức sống mãnh liệt, điểm xuyết cho bức họa của thung lũng mờ sương. Trên khắp cao nguyên, những đồi chè xanh đến mùa thu hoạch, cũng tắm đẫm mình trong sương sớm. Hương của cải trắng chè xanh quyện hòa cùng sương mai dịu lạnh. Mùi của thảo nguyên là đây.
Bản Ôn được mệnh danh là thiên đường chè xanh dành cho khách du lịch. Không gian xanh mướt một màu. Những đồi chè cong cong uốn lượn trải dài tới chân mây. Bạn đứng trên đỉnh đồi cao, thả hồn mình cùng trời đất bao la, lặn ngụp trong cái hương vị thanh tao của thứ trà lớn lên cùng sương gió, từng giác quan được đánh thức, như mê như tỉnh. Màn sương đang từ từ buông xuống. Mặt đất chân trời không còn đường ranh giới nữa. Người ta chợt ngỡ ngàng, vỡ òa trong thích thú.
Thiên nhiên say đắm, nhưng có lẽ con người nơi đây cũng làm níu chân du khách bởi nét hồn hậu, mộc mạc. Giữa bức tranh thiên nhiên hữu tình ấy, con người hiện lên khỏe khoắn trong lao động.
Buổi tối trên cao nguyên cũng thật thanh thản và yên bình. Mộc Châu lặng im trong cái rét của mùa đông. Ngồi quây quần bên bếp lửa trong nhà sàn của những gia đình người Mông, cùng nhau thưởng thức những món ăn mà chỉ xứ này mới có. Nếp nhà giản dị. Niềm vui xôm tụ của những vị khách đường xa xen lẫn mùi của nếp nương, gà đồi bên ly rượu cần cay nồng, mới thấy tình người ấm áp đong đầy biết bao.
Mộc Châu tháng 11 tặng những ai ghé thăm món quà của sự bình yên được dệt nên bởi cảnh vật chưa bao giờ xưa cũ.
Bài: Lê Thương
Ảnh: Hoàng Anh Tuấn