Hà Anh
(Bài dự thi 'Món ăn ngày Tết')
Tết đối với trẻ con là niềm vui vô bờ bến vì được nghỉ học , được sắm quần áo mới, được tiền mừng tuổi và được ăn nhiều món ngon. Nói ra hơi buồn nhưng trẻ con bây giờ ngày nào chẳng có quần áo đẹp, ngày nào chẳng được ăn ngon, đâu có như ngày xưa, bố mẹ may cho bố quần áo mới phải để dành đúng đến mồng Một Tết mới được mặc. Ngay cả bố mẹ mình cũng nhìn mà chép miệng, chúng mày bây giờ sướng hơn ngày xưa, ngày xưa bố mẹ chỉ có cái quần nâu cộc mà mặc Tết thôi. Bây giờ mình lại lôi cái ngày xưa của mình ra để so với trẻ con ngày nay, ôi, cuộc sống là một vòng tuần hoàn thời gian không bao giờ ngừng nghỉ.
Các cụ ngày xưa hay nói đến Tết thì được ăn ngon, thực ra một món có ngon hay không không chỉ vì nó hiếm hoi hay đắt đỏ mà còn phụ thuộc vào cảm nhận của người ăn. Ngày xưa vua chúa ngày nào cũng được ăn các món sơn hào hải vị nên đâm ngán, đến khi ăn món bình dân thì lại thấy ngon miệng. Với tôi, các bạn ở Việt Nam được ví như vua chúa vậy. Tôi xa nhà đã 5 năm, lúc đầu đói lắm, mọi người ở Việt Nam thấy lạ phải không, nhưng đối với những người xa quê như chúng tôi để thay đổi khẩu vị cũng không phải là việc dễ dàng và nhanh chóng.
Mỗi lần đói là tôi lại nhớ nhà da diết, nhớ đến các món ăn đơn giản hàng ngày, nhớ canh rau đay vào buổi trưa hè, nhớ đậu phụ mắm tôm của mẹ, nhớ món thịt giả cầy của bố, nhớ bún cá, bánh đa cua... nhớ lắm, thèm lắm. Có đi xa mới thấu hiểu được những món ăn ấy mang giá trị thế nào, dù sau này tuy nấu được những món ấy nhưng cảm giác vẫn không ngon.
![]() |
Món ăn ngày Tết rất nhiều nhưng tôi đặc biệt nhớ một món, đó là nem thính. Món này ngày thường cũng được nhiều người ăn, nói chung nó không thuộc loại sơn hào hải vị gì mà chỉ gợi cho tôi về những cái Tết hồi còn ở nhà với bố mẹ. Hàng ngày mẹ tôi vẫn bán đậu phụ nhưng mỗi khi Tết đến mọi người không ăn đậu nữa mà chuyển sang các món thịt thà khác nên đậu phụ ế chỏng ế chơ. Mẹ bàn với cả nhà làm nem thính bán. Mẹ ngồi cả ngày ngoài chợ, bố phụ giúp mẹ chạy đi chạy lại lấy bún, thế còn ai làm nem ra ngoài hai chị em. Thế là chị em tôi bắt đầu công cuộc làm nem thính, cũng không phức tạp mấy.
Thịt làm nem phải là thịt ba chỉ, có mỡ có nạc khi ăn sẽ không khô, thính gạo rang xay nhỏ mịn rất thơm, bì luộc thái sợi dài. Làm nem khổ nhất là công đoạn thái thịt, thịt phải thái hạt lựu đều tay, không to quá không nhỏ quá vì to quá trông nem rất thô còn nhỏ quá thì nem sẽ vụn ra trông như thính.
Trong khi bạn bè quần là áo lượt đi chơi hai chị em tôi suốt ngày chổng mông lên thái thịt, phát gù lưng dập mai, tay chân quần áo nhầy nhụa toàn mỡ. Mà đã thế hồi ấy còn thớt lõm dao cùn, khi thái cứ phải di con dao xuống khiến ngón tay trỏ hằn lốt lên đỏ ửng. Sau khi thái thịt được ướp với nước mắm, tỏi, đường, mì chính, đặc biệt càng nhiều tỏi càng thơm càng ngon, sau đó trộn thịt với thính cho thính bám vào thịt đều nhau và cuối cùng đến bì.
Nước chấm cũng đóng vai trò quan trọng, vì chúng tôi làm để bán nên phải làm ngon, nếu không ngon thì không ai mua, không ai mua sẽ lỗ vốn, nếu làm cho nhà ăn thì thế nào cũng được. Em trai tôi rất khéo tay, nó tỉa su hào cà rốt thành hình các con vật ngộ nghĩnh hoa lá cành để trộn với nước chấm trông hay hay.
Ấy thế mà món nem thính đắt hàng lắm nhé, mẹ bán không kịp trở tay, thỉnh thoảng bố lại chạy về ới một câu, hai đứa đâu thái thịt mau lên, là chị em tôi lại chổng mông lao đầu vào cặm cụi thái, lắm hôm thịt vừa luộc xong chưa kịp nguội đã phải thái nóng bỏng rát cả mấy đầu ngón tay. Đến bây giờ hỏi em tôi sợ việc gì nhất trên đời thì nó sẽ trả lời ngay lập tức: thái thịt làm nem. Cả Tết chỉ nghỉ mồng Một, mẹ bán hàng đến tận 30 và mồng 2 đã bắt đầu nhưng vì thế mà cũng được lãi khối tiền sau mỗi mùa Tết.
![]() |
Tết nào cũng như Tết nào, đến hẹn lại lên người ta chờ ăn nem thính của nhà tôi, chờ được xem những hình thù ngộ nghĩnh của em trai tôi làm. Cho đến khi Tết đầu tiên xa nhà tôi cứ ngậm ngùi không biết ai sẽ thái thịt giúp mẹ làm nem?
Sang đây tôi thèm ăn lại món nem thính, thịt thì nhiều nhưng thính với bì thì chẳng biết kiếm đâu ra. Cho đến một ngày tôi nhờ một chị quen biết mua tận trên Berlin mang về, rồi bắt tay vào làm. Nhưng thay vì thái thịt bằng tay thì tôi lại cho vào máy xay, nhanh lắm, chưa đến 2 giây thịt đã tơi tả, khi ăn cũng thấy ngon, nhưng ngon vì mình lâu không ăn thôi, chứ nó không mang một hương vị đặc biệt như ngày nào.
Có lẽ tôi cần một con dao cùn và một cái thớt lõm, có lẽ tôi đang thèm thấy lại những con thú ngộ nghĩnh ngày xưa.
Tôi luôn cố gắng Tết nào cũng làm cơm mời cả gia đình chồng, cũng vì một điều đơn giản tôi muốn hình ảnh gia đình thân thương ở Việt Nam luôn bên tôi mãi mãi.
Vài nét về blogger:
I am the happiest woman in the world because I have everything that a woman need: love! - Hà Anh.
Bài đã đăng: Hành trình cuộc đời người đàn bà, Bốn mùa Giáng sinh, Gái thương chồng, Thạch thảo trắng, Mình không thích mưa, Mẹ sinh con gái, Khiêu vũ tháng 5, Thằng em họ, Làm người thứ ba, Nguyệt cầm, Thôn Nữ, Lübeck ngập trong tuyết trắng, Bayern, núi Alps và món chân giò nướng, Đậu phụ và sôcôla, Mẹ chồng tôi.