Hơn 40 năm trước, người dân trên đường Tôn Đản (quận 4, TP HCM) từng chứng kiến cuộc hôn nhân vội vàng của Trương Văn Cam (tức ông trùm Năm Cam) và cô gái cùng tuổi, Mai Thị Nguyệt. Tiếc thay, hạnh phúc này chỉ kéo dài được gần 2 năm thì tan vỡ. Suốt những quãng đời còn lại, người con gái được coi là mối tình đầu của Năm Cam phải chấp nhận cuộc sống cô độc. Đến tận khi bóng xế chiều tàn, mỗi khi nhắc lại cuộc tình vội vàng vì trót “trao thân” cho ông trùm giang hồ, bà Nguyệt lại ngậm ngùi, mắt rưng rưng tiếc nuối cho một thời trẻ dại.
Năm Cam đã trưởng thành từ nơi khốn khó, sau này gã luôn nuôi một tham vọng đổi đời bất chấp mọi thủ đoạn để giành thắng lợi. 14 tuổi, gã đã theo chân các ông anh trong xóm ổ chuột ở khu Cống Lấp (quận 4) tìm đến vài điểm vui chơi tìm gái mại dâm. Cũng bởi thói đam mê sắc dục nên khi gặp Mai Thị Nguyệt, cô gái hơn hắn một tuổi, Năm Cam đã nuôi ý đồ đen tối.
Bà Nguyệt quê gốc ở huyện Bình Đại (tỉnh Bến Tre), gia đình thuộc diện khá giả, buôn bán làm ăn ở Sài Gòn. Lúc nhỏ, cha mẹ cưng chiều như lá ngọc cành vàng. Năm 15 tuổi, qua vài người bạn, bà gặp gỡ Năm Cam. Trong ký ức của bà, thời điểm đó Cam trông ốm nhách nhưng được cái nói năng lẻo mép. Qua những lần trò chuyện, lại được anh trai ruột, vốn là bạn thân với Năm Cam tác động, bà xiêu lòng trước gã lúc nào chẳng hay.
Cuộc tình vụng dại mới diễn ra ít lâu thì bà Nguyệt có thai. Gia đình đôi bên đều biết và người lớn vội vàng làm lễ ăn hỏi qua quýt ra mắt đôi trẻ với họ hàng lấy lệ. Ngày ấy, bà vốn quen sống trong nhung lụa nên khi phải lẽo đẽo theo về ở với gia đình Năm Cam, bà cảm thấy vô cùng bức bí, ngột ngạt. “Đó là một sai lầm của thời tuổi trẻ. Do quá bồng bột, thiếu suy nghĩ nên tôi mới bị lừa tình. Dù có ân hận và căm tức kẻ lừa phỉnh, phụ bạc nhưng tôi cố nén nỗi đau lại để sống. Bao năm qua, tôi vẫn âm thầm một mình với nỗi đau thực tại của một thời lầm lỗi”, bà Nguyệt nói.
Đến năm 16 tuổi, bà sinh đứa con trai đầu tiên, đặt tên là Trương Văn Hùng. Cùng thời điểm này Năm Cam bị bắt đi tù vì tội Giết người. Không thể tiếp tục chờ đợi người chồng tù tội trở về, sau khi bàn giao đứa bé cho gia đình nhà Năm Cam, bà Nguyệt ôm đồ đạc bỏ đi phiêu bạt.
Cả tuổi trẻ sai lầm trong cuộc tình lạc lối khiến bà ôm hận không dám nhìn mặt người thân. Không nghề nghiệp, có chốn dung thân nhưng chẳng dám về, cô gái một thời sắc nước hương trời đành cắn răng bám dựa vào nghề buôn thúng bán mẹt với gánh hoa quả khắp các quận nội thành Sài Gòn. Nghề bán dạo tuy thu nhập chẳng là bao nhưng cũng để trang trải các chi phí hàng ngày.
Gái một con như bà Nguyệt đã thu hút được rất nhiều kẻ háo sắc buông lời tán tỉnh. Vậy nhưng, sau cuộc tình đầu tiên đổ vỡ, bà cảm thấy sợ đàn ông nên luôn tìm mọi cách né tránh. Bà Nguyệt trải lòng: “Tôi khi đó như con chim sợ cành cong, một lần đau đớn đã khiến bản thân rất sợ phải mở lòng thêm với bất cứ ai. Cho đến bây giờ, dù ông ấy (Năm Cam) đã mất nhưng tôi vẫn còn hận. Mối hận này cả đời này tôi vẫn không bao giờ nuốt trôi”. Tuy nhiên, điều bà không thể lý giải được là vì sao, dù nghìn lần căm giận nhưng bà vẫn thỉnh thoảng hỏi thăm về cuộc đời của mối tình đầu này.
Trong căn nhà nằm sâu cuối một con hẻm trên trục đường Tôn Đản, kể lại những tháng ngày bão tố cuộc đời, bà Nguyệt đôi lúc giọng trầm buồn. Bà bảo: “Sau quãng thời gian sống bằng nghề buôn bán vặt, do va chạm nhiều với nhiều kẻ cộm cán, các tay anh chị từ giang hồ vặt vãnh đến những kẻ có số má, tôi bỗng dưng thích làm “đàn chị”.
Bà quyết định gia nhập giới giang hồ và lãnh đạo một đội quân chuyên cướp giật trên đường phố Sài Gòn. Dưới trướng, bà từng quy tụ hàng chục đàn em có số má trong giới giang hồ Sài Gòn vùng Chợ Lớn. Thời điểm đó, bà vừa tròn 20 tuổi và chính thức đặt chân vào giới du đãng Sài Gòn những năm chế độ cũ. Từ một cô gái xinh đẹp, con nhà gia giáo, bà Nguyệt trở thành một nữ quái đúng nghĩa. Một thời gian dài, người đàn bà này từng gây ra nỗi khiếp đảm cho người dân ở nội thành Sài Gòn.
“Dường như, tôi được trời phú cho khả năng lãnh đạo nên chỉ trong thời gian ngắn gây dựng băng nhóm, tôi cũng có dưới trướng hơn chục tên giang hồ cộm cán. Là phận nữ nhi, để chỉ huy được băng nhóm đòi hỏi phải có thần kinh thép. Hơn nữa, giang hồ ngày ấy thường hay nể trọng tình nghĩa, vì thế thấy tôi sống uy tín, anh em quy tụ và nghe răm rắp tuân theo”, bà Nguyệt nhớ lại.
Băng nhóm của bà không dính dáng đến chuyện đâm thuê, chém mướn, không bảo kê vũ trường, quán bar, nhà hàng, không không tranh giành địa bàn của băng đảng khác. Bởi, bà thừa hiểu với tiềm lực hạn chế, băng nhóm chắc chắn sẽ bị tiêu diệt nếu dám dại dột đụng độ với Huỳnh Tỳ hay Đại Ca Thay, những ông trùm giang hồ khét tiếng thời đó.
Xác định rõ chiến lược, bà chỉ đạo đồng bọn chủ yếu đến các bến xe, các điểm tập trung người vui chơi móc túi, cướp giật. Với cách hoạt động giang hồ kiểu vặt vãnh nhưng có tổ chức kín kẽ này, bà duy trì được sự ổn định của băng nhóm. Số tiền kiếm được, bà Nguyệt ăn chia sòng phẳng, tùy theo công lao của đàn em.
Chính vì thế, dù là nữ nhưng bà Nguyệt có tiếng nói quyết định trong băng nhóm. “Một khi tôi đã quyết định điều gì đó thì khó có kẻ khác lay chuyển được ý định. Ngay cả ông ấy (Năm Cam), dù tôi từng trót dại thương yêu, cả hai từng có con chung nhưng khi cần, tôi có thể xem tình cảm kia như chưa từng tồn tại”, bà nói.
Một lần, băng nhóm của bà tổ chức cướp giật, người phụ nữ bị đàn em cướp túi xách làm ngã xe, chà mặt xuống đường. Nhìn cảnh tượng đó, bà đã sững người tự nghĩ, mình đã cướp giật còn hại người ta, làm việc thất đức này không để lại phúc về sau. Bà bảo, lần đầu tiên kể từ khi lạc bước giang hồ, lương tri trong tâm hồn bà thức tỉnh. Bà quyết định đoạn tuyệt kiếp giang hồ. Năm ấy, bà mới chỉ 26 tuổi và quyết định “rửa tay gác kiếm” đột ngột của bà khiến đàn em ngơ ngác.
Sau đó, bà xin được một chân phục vụ trong vũ trường. Trước thời điểm đất nước giải phóng, vũ trường chính là điểm dừng chân quen thuộc mỗi tối của các tướng tá, các quan chức của Mỹ - Ngụy. Với nhan sắc nổi bật, bà Nguyệt lúc đó được xem là hoa khôi vũ trường thực thụ. Thời ấy, bao tướng lĩnh Ngụy phải xiêu lòng, nhiều đại gia giàu có ngỏ lời muốn lấy làm vợ nhưng bà đều từ chối. Sau này bà cho biết, vì hận tình với Năm Cam nên không mở lòng với bất cứ ai nữa.
Quãng thời gian làm ở vũ trường, va chạm đủ loại thành phần xã hội, bà cảm thấy công việc này mình sẽ chẳng gắn bó được lâu nên tính đường rút lui. Gom góp chút vốn liếng, bà chuyển sang kinh doanh nhà hàng. Bản lĩnh và táo bạo, bà từng thiết lập nên một chuỗi nhà hàng nổi tiếng ở Sài Gòn.
Một chuyện mà bà Nguyệt không thể quên đó là lúc bà đang rủng rỉnh tiền bạc thì Năm Cam thất thế. Giai đoạn sau khi Năm Cam thụ án 3 năm, khi ra tù được một thời gian thì Năm Cam bước vào cuộc hôn nhân chính thức với Trúc “Mẫu Hậu”. Tuy nhiên, cuộc sống của Năm Cam lúc này vẫn chẳng khá khẩm là bao, chỉ buôn bán lặt vặt, ghi sổ đề và buôn bán ở Chợ Lớn. Tiền tài bấp bênh, liên tục rơi vào vòng xoáy tù tội khiến “ông trùm” Năm Cam có lần phải cầu cạnh đến bà Nguyệt.
Bà kể, lần đó Năm Cam thấy bà làm ăn khấm khá nên tìm đến hỏi mượn tiền về kinh doanh. “Dù bản thân căm hận, ghét ra mặt nhưng tôi cố tỏ ra bình tĩnh và cho ông ấy vay không lấy lãi đến 2 triệu đồng (lúc đó tương đương với khoảng 200 cây vàng bây giờ) để làm ăn. Cầm tiền, ánh mắt ông ấy tỏ ra bối rối. Tôi thì tỏ ra hả dạ, dù sao cũng trả hận được một chút lỗi lầm do ông ấy gây ra lúc tôi vừa mang bầu”. Chính vì nghĩa cử ấy khiến ông trùm muối mặt, ân hận vì phụ tình, bỏ rơi mẹ con bà.
Những năm 80 của thế kỷ trước, giữ vị trí trùm tập đoàn tội phạm, Năm Cam “hô mưa gọi gió” trong giới tội phạm Sài Gòn. Đầy danh vọng và tiền tài, trong khi vợ lớn, vợ bé và bồ nhí đều được hưởng “lộc” đề huề của ông trùm thì riêng bà Nguyệt và con mình vẫn lẻ loi sống cảnh đói nghèo.
Thi thoảng, ông Cam mới cho người đưa ít tiền bạc hỗ trợ nuôi con. Mãi sau này, vì sợ mất mặt với đàn em, ông trùm mới chi tiền mua cho người vợ đầu một căn nhà nhỏ trong con hẻm trên đường Tôn Đản. Mấy chục năm trời, ngôi nhà ấy cũng là món quà duy nhất thể hiện trách nhiệm làm chồng, làm cha của Năm Cam. Bà Nguyệt thẳng thắn cho biết, so với số tiền ông Cam đã cho những vợ lớn, bé và bồ nhí khác thì căn nhà nhỏ này chẳng có gì đáng kể.
Bao năm qua, chính trong căn nhà “ân huệ” Năm Cam dành cho, bà đã phải rơi quá nhiều nước mắt. Cuối đời lẻ bóng, bà sống khép mình trong căn nhà chật chội với Trương Văn Hùng, con trai chung của bà và Năm Cam. Tuy nhiên, chính giọt máu của hai người lại làm cho bà tuyệt vọng nhất.
Theo Giadinh.net.vn