Chúng tôi yêu nhau hơn 5 năm, tôi với em hiện sống và làm việc tại Hà Nội. Tôi sinh ra và lớn lên trong một gia đình có thể coi là khá giả tại Hà Nội, còn em sinh ra và lớn lên ở Thanh Hóa. Sau khi đỗ đại học, bố mẹ cùng theo em ra Hà Nội sinh sống và lập nghiệp. Gia đình em cũng không khá giả gì, em lại là con lớn trong gia đình, dưới em còn có một em gái và em trai. Hoàn cảnh gia đình khó khăn nên tính tự lập của em rất cao, ngay từ khi đi học em đã tự đi kiếm việc làm để trang trải học phí và lo các khoản chi tiêu của mình. Bên cạnh tính tự lập cao em cũng rất chăm lo cho gia đình, đây cũng là một trong những điều tôi yêu, đồng thời hận em.
Tình yêu của chúng tôi chỉ đầy sóng gió và những lời chỉ trích, đến giờ cả hai gia đình không bên nào công nhận chúng tôi cả. Dù biết không được mọi người chấp nhận nhưng tôi vẫn yêu em. Chỉ vì một câu nói “Em sẽ đồng ý theo anh khi anh có nhà và đủ khả năng tự nuôi hai đứa” tôi đã thay đổi rất nhiều thứ. Từ một người ham chơi vô lo vô nghĩ, cái gì cũng được chuẩn bị sẵn sàng, một cuộc sống vô lo về sau mà không cần phải làm bất cứ thứ gì (tôi giống như một con gà công nghiệp vậy), tôi bắt đầu thay đổi bản thân, tuy nhiên do tính chây ỳ từ lâu tồn tại trong tôi nên tốc độ thay đổi rất chậm. Tôi cũng không giỏi giang gì nên không tự đi xin việc bên ngoài được, bố mẹ phải xin việc cho tôi.
Tôi không thuộc diện ăn chơi, lười biếng hay công tử bột không biết làm gì nên việc gì cũng làm kể cả lao động chân tay, chỉ cần kiếm được tiền một cách chính đáng. Sau hơn 3 năm phấn đấu, tích góp và một nửa là được hỗ trợ từ gia đình (bố mẹ tôi sợ con trai hư hỏng nên cũng hạn chế cho tôi tiền), tôi cũng có được một khoản kha khá để làm vốn. Tôi biết với khoản tiền đó cũng còn lâu mới đủ để mua nhà ở Hà Nội và đã nói với em cố đợi hơn 3 năm nữa. Khi đó tôi không dám khẳng định có nhà ở trung tâm nhưng với vùng ngoại thành thì có thể đủ cho những mảnh đất nhỏ và nuôi sống được 2 đứa.
Trong 5 năm yêu nhau, nhiều lần chúng tôi đã chia tay rồi quay lại. Tôi biết hoàn cảnh nhà em nên cũng không yêu cầu em đóng góp gì, nhưng trong 3 năm cố gắng hiếm khi em cổ vũ tôi mà chỉ lúc nào cũng đề xuất việc chia tay. Do gia đình 2 bên phản đối nên em không muốn tiếp tục. Em không bao giờ nói lời chia tay trước mà chỉ nói về việc không muốn tiếp tục nữa và quá chán nản. Nghe nhiều tôi rất tự ái và bực mình nên đồng ý nhưng chỉ sau một tuần vì rất yêu em tôi lại níu kéo.
Sau khi mẹ tôi đến gặp và nói chuyện với em, em quyết định không tiếp tục được nữa bởi không thể đối mặt được với gia đình tôi cũng như sức ép từ phía gia đình em. Em muốn một cuộc hôn nhân được chúc phúc từ hai gia đình chứ không phải là sự phản đối, ghẻ lạnh. Tôi cũng không oán trách gì em cả nhưng khi đó rất buồn và bực mình do những công sức mình bỏ ra mà chỉ vì một câu nói em lại đổ ra sông ra biển hết.
Tôi đã suy nghĩ rất nhiều và đồng ý việc để em ra đi dù biết mình cũng chẳng thể yêu được người con gái khác. Từ trước khi gặp em con tim tôi chưa một lần nào rung động trước người con gái khác, vì vậy tôi đề nghị sẽ đưa hết số tiền mà đã tiết kiệm được trong 3 năm cho em. Sau mấy ngày sống trong khổ sở tôi nhận ra nếu mình không có một mục đích sống khác thì sẽ điên lên mất, vì vậy tôi đã đề nghị được vay lại số tiền tiết kiệm đưa em (tôi sẵn sàng viết giấy nợ) để đi làm phôi thai và nhờ người đẻ thuê.
Tôi rất muốn đứa con đó sẽ là của chúng tôi, do đó tôi đột ngột đề nghị lấy trứng của em và tinh trùng của tôi để làm phôi thai. Em nhất nhất cự tuyệt, tôi đành phải lên mạng xin trứng, do là con trai nên rất nhiều người e ngại và cho rằng tôi là cò mồi, kể cả những cò mồi thấy tôi là con trai nên đều thét giá trên trời. Lúc đó tôi không biết phải làm gì, không biết phải nhờ ai nên đành phải nhờ em. Câu trả lời mà tôi nhận được lại là “Mặc kệ anh, tôi không muốn liên quan”. Tôi đã cầu xin và thuyết phục em nhưng cuối cùng em chỉ đồng ý giả làm vợ tôi để đi gặp người cho trứng, tuy nhiên em sẽ không gọi điện hay liên lạc hộ tôi. Trong khi đó việc quan trọng nhất vẫn là liên lạc để gặp mặt thì em lại từ chối. Tôi đã rất thất vọng và nói em té tát, những lời tôi nói kể cả trong lúc giận cũng không bao giờ là câu chửi hay xúc phạm gì đến em.
Ngay sau việc này em chụp cho tôi cái mũ to đùng là “một con người ích kỷ, độc ác và tham lam”. Tôi đã hỏi lại về những vấn đề trên nhưng em bảo tôi lên đây viết tâm sự để mọi người nhận xét. Tôi công nhận đúng là mình ích kỷ khi không chịu buông tay để em đi tìm hạnh phúc sớm hơn nhưng điều còn lại thì tôi thực sự không biết mình sai ở đâu.
Phong
* Gửi tâm sự của bạn tới địa chỉ email changnang@ngoisao.vnexpress.net để được độc giả chia sẻ, gỡ rối. Lưu ý bài viết bằng tiếng Việt có dấu