Mùng 5 vẫn là Tết, ra đường vào mùng 5 vẫn là đi chơi Tết.
Jasmine
Mùng 5, xe cộ đã bắt đầu quay lại nhịp nhưng đường phố vẫn chưa quá đông đúc (vì nhiều người vẫn còn trong phạm vi nghỉ phép), đủ để nhận ra Tết sắp hết, đủ để cảm thấy không khí Tết còn vương.
Và đây là một nửa câu chuyện của ngày hôm nay...
Jas không rõ ông bao nhiêu tuổi, chỉ biết lần đầu trông thấy ông đã như vậy. Lần đầu đó cách đây 9 năm về trước, khi gia đình Jas dọn về chỗ ở mới.
Thời gian đầu, Jas thường thấy ông ngồi bên vệ đường gần nhà thờ Đồng Tiến.
Ông sống bằng lòng hảo tâm của những người qua đường, có lẽ...
Ông là người vô gia cư, có lẽ...
Ông không có con cháu, có lẽ...
Nếu có chắc ông đã không phải lang thang khó nhọc kiếm miếng cơm manh áo vào tuổi già sức yếu như vậy.
Có rất nhiều phỏng đoán và giải thích tự suy khi bắt gặp hình ảnh như vậy. Có người nói thế này, người nói thế khác. Có nghĩ suy, có thương cảm, có xót xa, có bận lòng... rồi cũng qua... Cuộc sống vẫn tiếp diễn, và ông như nằm ngoài sự nhộn nhịp hối hả đó!
Thường ngồi sau xe ba mẹ, Jas rất ít có dịp nhìn ông kỹ, cứ mỗi lần xe lướt qua, là lại một lần thu vào tầm mắt dáng ngồi bơ vơ quen thuộc. Một thời gian sau, ông không còn ở chỗ ngồi cũ. Rồi một ngày, giữa ngã tư đèn đỏ, vô tình bắt gặp. Khuất sau xe ve chai nặng nề, dáng một ông lão gầy đen còng lưng dùng cả sức mình cho chiếc xe lăn bánh. Bóng ông đổ dài trong nắng chiều, chiếc xe nhích từng vết chậm rãi theo bước đẩy khó nhọc. Rồi đèn cũng xanh, dòng xe cộ cuốn đi, bóng ông xa dần.
Một thời gian dài không thấy ông, ba mẹ nói "có thể ông ấy chết rồi, già quá rồi!". Nhưng ra đi đôi khi không dễ dàng như vậy, dáng ông vẫn thoáng qua dòng xe cộ vào những lúc không ngờ. Cứ như vậy, suốt một thời gian dài, thi thoảng Jas vẫn bắt gặp ông khi thì dang ngồi nghỉ chân bên vệ đường cạnh xe ve chai xanh cũ, lúc thì đang nhọc nhằn đẩy xe.
Hôm nay, ngang qua đường 3 tháng 2, Jas lại thấy ông, vẫn chòm râu và mái tóc bạc trắng như ngày nào, khuôn mặt sạm đen khắc khổ. 9 năm và ông vẫn vậy, có khác chăng là thêm những vất vả nhọc nhằn của tuổi già, cảm giác như thời gian không đi qua ông.
Xe ve chai của ông cắm một cây đào khô đã tàn, có lẽ ông nhặt ở đâu đó người ta bỏ đi. Tay ông khư khư bao lì xì đỏ, có lẽ từ những người qua đường hảo tâm. Ông cũng có Tết, theo một cách nào đó, cái Tết hư hao của tuổi già cô độc. Đặt vào tay ông 3 quả cam, lần đầu Jas nhìn ông rõ và gần như vậy. Ông nói không thành lời, chỉ gục gặc đầu cảm ơn.
Bao nhiêu năm, hình ảnh của ông với Jas như một lời nhắc nhở về cuộc sống, về hạnh phúc giản dị, về yêu thương. Bóng ông lại dần xa, dòng người tấp nập.
Tết chỉ mới mùng 5...
***
Mùng 5 về thăm ngoại, nắng trải dài con đường, qua những cây cầu, qua những hàng cây thấp xa không đổ bóng, nắng Tết.
Mùng 5, nhà vắng bóng người, chỉ mình ngoại ra vào lặng lẽ.
"Ngoại ơi, con đã về!". Tiếng gọi vọng qua căn phòng khách vắng bóng người, vẳng xuống bếp. Lát sau, dần thấy dáng ngọai chậm rãi ra cửa. Ngoại cười hiền. Như mọi lần, ngoại hỏi: "Minh Thư xuống chơi hả con!". Lại lon ton sà vào lòng ngoại, lại tíu tít bên ngoại...
Ông ngoại không còn khỏe như bà. Ông thường nằm nghỉ ở đi-văng và bà ngồi bên cạnh. Ông ngoại nghe hết, hiểu hết nhưng thường ít nói. Nhà vắng, nằm đu đưa theo nhịp võng, lắng nghe ngoại kể chuyện. Bà kể đủ thứ, từ chuyện ngày xưa đến bây giờ, từ những câu chuyện của Phật đến những bài học làm người, về quá khứ, về tương lai...
Nhà vắng, nằm võng, trông ra cửa thấy bầu trời mây trôi yên bình, nghe gió lùa mát rượi. Khoảng sân nhỏ đầy nắng, nắng chói trên những chiếc xe cũ phơi mình trong sân, đổ qua thềm, hắt lên vạt rèm chấp chới bay trong gió.
Thoáng, Jas thấy ông cười, nhìn ông cười là muốn cười theo! Ông cười dễ thương lắm, nụ cười vô lo vo nghĩ và ngây ngô như một đứa trẻ, nụ cười của tuổi già. Nhịp võng đung đưa, giọng ngoại vẫn đều theo câu chuyện, gió vẫn lộng và nắng vẫn sáng bên thềm...
Mùng 5 Tết, sáng bình yên...
Vài nét về blogger:
"Other things may change but we start and end with family!" - Jasmine - Ngủ ngon cho 1 sớm bình yên em thức giấc! Bài đã đăng: 6 ngày, 6 tháng, 6 năm, Để tôi nằm lắng nghe, Mỗi ngày tôi chọn một niềm vui.