Thanh Huyen
Nhắc đến mùa thu, tôi thường nghĩ đến vòng tay siết chặt của một đôi tình nhân, mùi hoa sữa nồng nàn, làn gió lành lạnh đưa ta gần nhau hơn. Mùa thu năm nay lại khác, một mùa thu, tôi đã không có anh. Có lẽ chúng tôi không có duyên với nhau vào mùa thu thì phải.
Vào ngày này năm ngoái, khi thời tiết se lạnh và giá rét ùa về, tôi phải vào Nam công tác, để lại anh với cảm xúc cô đơn và trống vắng. Chắc tại tôi sinh ra vào mùa thu nên thượng đế đã không cho tôi yêu anh vào mùa ấy.
"Em sẽ không liên lạc với anh nữa. Không gọi điện hay nhắn tin cho anh. Chúng ta từng tập chia tay nhiều lần nhưng sao khó thế? Cứ nghĩ cảm giác mất nhau, lòng lại trào dâng một nỗi nhớ và nước mắt. Nhưng em không để mình khóc thêm lần nữa vì anh đâu. Những giọt nước mắt đó em sẽ giấu thật chặt, thật kín trong lòng. Chúng ta chia tay nhau vì những lý do rất ngớ ngẩn. Anh bắt em xin lỗi về một điều em không hề làm sai. Anh đã bảo: 'Đây là cuộc gọi cuối cùng'. Em chấp nhận".
Mới vài ngày gần đây thôi, chính anh đã nói: "Em đừng bao giờ nghĩ rằng mình sẽ sở hữu anh". Điều đó thực sự làm em đau buồn. Tôi không hiểu tại sao từ con người tốt bụng, tốt tính, thương người, lại có thể nói ra được những lời như thế. "Thuốc đắng dã tật, sự thật mất lòng". Có lẽ những điều anh nói là chất xúc tác cho tôi mạnh mẽ hơn trong cuộc sống. Cho tôi thấy rằng mình phải đứng dậy sau khi bị ngã.
"Em sẽ xa anh mãi mãi. Chỉ xin nhau một điều, hãy giữ lại những kỷ niệm đẹp, những gì là lời nói thiếu tôn trọng hoặc làm tổn thương nhau thì hãy quên đi. Em sẽ quên anh. Tạm biệt!".