Em vẫn nhớ đến anh đấy thôi, nhưng nỗi nhớ hôm nay dâng trào, những kỷ niệm xưa ùa về. Em chợt cảm thấy nước mắt sắp rơi xuống, nhưng em cố gắng kìm nén lại, em sợ, em sợ những giọt nước mắt đau buồn.
Em nhớ đến anh, nhớ những ngày chúng mình còn chung bước, nhớ quán café đầu tiên mình hẹn nhau, nhớ quán café mình giận nhau, nhớ những ngày anh chở em đi dạo phố, đi ăn tối, nhớ những tin nhắn quan tâm lẫn nhau, nhớ vòng tay yêu thương ấm nồng ngày nào.
Đôi lúc em cảm thấy buồn vô hạn, cô đơn khủng khiếp, mệt mỏi đến chán chường, em ước gì có anh ở bên cạnh em như ngày nào, để em có thể dựa đầu vào vai anh, để em nói, em cười, em khóc. Nhưng tất cả đã xa thật xa rồi phải không anh? Từ ngày chúng mình chia tay nhau đã gần một năm rồi phải không anh?
Đã một năm rồi sao em bước vào tình yêu mới với đầy những day dứt, khắc khoải? Phải chăng tình cảm em dành cho anh vẫn còn nhiều? Phải chăng lời chia tay của anh không thuyết phục (mặc dù em muốn tin điều đó là sự thật)? Phải chăng cái tôi trong em quá lớn? Phải chăng thái độ dứt khoát anh? Phải chăng duyên tình chúng mình như thế? Em muốn bước về phía trước mà sao đầu vẫn muốn quay lại.
Làm sao để lòng được thanh thản hả anh? Giờ đây giữa chúng ta có một khoảng cách quá xa, cứ kéo dài, kéo dài mãi. Tất cả rồi sẽ qua, chỉ có nỗi đau còn ở lại. Em lúc nào cũng cầu mong cho anh được vui, được hanh phúc, được thành công, và vẫn mong “Một lần nào cho em gặp lại anh".
NTT