Em chỉ biết làm vậy là tốt cho em và cụng tốt cho cả anh nữa. Chúng ta yêu nhau hơn 3 năm thì sao vì đến giờ em cũng không thể xác định được là anh yêu em nhiều hay là ngược lại nữa, thật sự em rất hoang mang anh à! 3 năm cũng là để cho em hiểu hơn một con người ( người đó chính là anh) nên bây giờ em không dám đặt tình cảm của mình vào bất cứ người nào, em chỉ biết cảm giác của mình là chủ yếu, nếu vui vẻ thì đi chơi, nói chuyện còn khi em buồn rồi thì những điều đó kh6ng quan trọng nữa đến lúc đó em bỏ tất cả và ở nhà chỉ biết ngủ và xem tivi hoặc dọn dẹp để quên đi nỗi buồn thôi. Hằng ngày, trước khi đi ngủ và sau khi ngủ dậy em vẫn nghĩ tới anh mặc dù em biết chắc rằng an sẽ chẳng bao giờ nghĩ tới em dù chỉ một chút đâu. Anh là một con người vô tâm đến kinh khủng, lúc nào anh cũng có những lý do mà em không bao giờ nói lại được và chính lúc đó em cũng kh muốn nói gì thêm chỉ biết gặm nhấm nỗi buồn một mình thôi. Vì bên anh không chỉ có mỗi mình em mà còn có biết bao nhiêu bóng dáng người con gái khác, em biết điều đó nhưng không quan tâm. Nhưng cũng đến một ngày em cũng mệt mỏi và quyết định ra đi để anh lại với những suy nghĩ của chính mình dù em biết em sẽ không thể nào quên được anh. Dù không quên được nhưng em cũng phải đi thôi em phải đi tìm một nơi không có hình bóng anh ở đó để em bình yên với cuộc sống thường ngày, để em quên đi những hạnh phúc và nỗi đau mình đã từng có với nhau. Em phải xa anh để tìm những bến bờ hạnh phúc khác, để em tìm một bờ vai vững chắc cho em tựa vào, cùng em vượt qua bao thử thách sóng gió của cuộc đời. Nhưng đó là chuyện của tương lai còn chuyện bây gờ là em mong mội ngày thức dậy không còn nhớ đến anh, đến những điều anh đã làm ho em trong quá khứ. Em bây giờ chỉ thích bình yên sống qua ngày, không đua chen với cuộc sống tất bật, hối hả thường ngày, em chỉ mong có một góc nhỏ bình yên để em về ở đó - nơi không có hình bóng của anh.
Đỗ Hồng Trang