Sand Rose
(Cuốn sách của tôi)
Gấp cuốn sách lại sau khi đọc xong những dòng chữ cuối cùng của ngoại truyện "Đông Cung", khi nhìn thấy giọt nước mắt muộn màng của Lý Thừa Ngân rơi xuống sau 30 năm khổ đau và tuyệt vọng chôn chặt nỗi đau kia mà mình thấy thật ám ảnh. Mình đã không hề khóc như nhiều bạn khác nhưng trong suốt mấy ngày lại là một nỗi buồn mênh mang và da diết, một sự xót xa tới nao lòng.
Ba năm trước, cơn gió nhỏ đáng yêu Tiểu Phong tự do bay nhảy khắp Tây Lương, sống trong tình yêu thương bảo bọc của cha mẹ, ông ngoại, A Độ, Hách Thất... Nàng đã yêu Lý Thừa Ngân - Cố Tiểu Ngũ bằng một tình yêu chân thành và thiết tha nhất của một người con gái sống trên thảo nguyên, hoang dại và thuần khiết. Có lẽ thời gian hạnh phúc nhất của Tiểu Phong chính là khoảng thời gian ngắn ngủi bên Cố Tiểu Ngũ, là một đêm cùng bắt đom đóm vì Tiểu Phong đã nói: "Vậy chàng gom đủ một trăm con đom đóm cho ta, ta mới bằng lòng lấy chàng".
Chắc chắn cả đời này Tiểu Phong và cả Lý Thừa Ngân đều không thể quên được đêm hôm đó. "Tôi bảo mình vĩnh viễn cũng chẳng thể quên được buổi tối hôm ấy bên bờ sông, chúng tôi quây quần với hàng ngàn hàng vạn đom đóm, chúng khẽ khàng lướt qua, đom đóm lần lượt tỏa đi bốn phương tám hướng, tựa những ánh sao băng vạch sắc vàng vào màn đêm. Tôi nhớ trong lời bài hát có cảnh, thần tiên và người chàng yêu đứng giữa con sông, cảnh ấy rực rỡ hoa lệ nhường này chăng".
Thế nhưng Cố Tiểu Ngũ, ngay trong đêm hai người thành thân, khi chưa trao cho Tiểu Phong dây lưng theo nghi thức để chính thức thành vợ chồng thì đã leo lên ngựa và ngay lập tức lột mặt nạ trở thành Thái tử Trung Nguyên thảm sát đồng bào, bức tử mẹ và ông ngoại, làm cho cha của người mình yêu thương phát điên. Người thanh niên yêu Tiểu Phong tha thiết tên Cố Tiểu Ngũ đó đã chính thức chết vào ngày hôm ấy. Sau này chỉ còn là một Lý Thừa Ngân âm mưu, lạnh lùng và tàn nhẫn đến đáng sợ.
Tiểu Phong đã đau đớn và hận Cố Tiểu Ngũ tới mức nào khi nàng lại yêu chính con người ác độc và tàn nhẫn đó. Bất lực và tê cứng người vì nỗi đau không thể chia sẻ, Tiểu Phong đã tuyệt vọng và cay đắng tới mức nào trước khi gieo mình xuống dòng sông Quên nhấn từng chữ: "Muôn đời muôn kiếp, rồi mãi mãi về sau ta sẽ quên được chàng!". Nàng từng khao khát thứ hạnh phúc bền lâu đến đầu bạc răng long, nàng từng tưởng thế là vĩnh hằng, nàng từng ngỡ, chính thánh thần se duyên cho nàng yêu con người này...
Trước lúc chàng rời đám cưới lên đường ra trận, nàng từng tự tay thắt chiếc dây lưng ấy lên người chàng, lòng nhủ thầm vô vàn những yêu thương cùng lòng cảm mến, mong sao chàng sẽ bình yên trở về, rồi cũng chính tay chàng thắt cho nàng dây lưng của mình... đến lúc ấy, hai người sẽ là một đôi vợ chồng dưới sự chứng giám của thánh thần...
"Nước sông Quên, đặng quên tình…"
Nàng chỉ không ngờ được rằng, con người đầy mưu mô và toan tính kia đã nhảy theo nàng xuống sông Quên và thì thầm vào tai nàng một câu trước khi cả hai cùng lao xuống: "Ta và nàng cùng quên". Và Tiểu Phong càng không hề biết rằng, chẳng có nước sông nào có thể tẩy rửa được hết mọi nỗi đau. Tiểu Phong sau khi được Lý Thừa Ngân cứu, đã hoàn toàn mất trí nhớ. Nàng được phong là Thái tử phi, lại một lần nữa dần dần yêu Lý Thừa Ngân đến chết đi sống lại. Còn Lý Thừa Ngân - hắn chẳng bị mất trí, cũng chẳng quên gì cả. Nhưng hắn lớn lên trong quyền lực, trong nỗi hận thù người mẹ của mình bị chính Hoàng hậu giết hại, trong những tính toán hiểm độc và tàn ác tới lạnh lẽo của Đông Cung. Hắn từ lúc nào đã trở thành một con cáo già nguy hiểm khi tạo cho mình một vỏ bọc, một mặt nạ cực kỳ hoản hảo. Hắn toan tính, đi những nước cờ cao tay, lợi dụng tất cả những người xung quanh mình từ hoàng hậu, Triệu lương đệ, Cố Kiếm, Nguyệt nương... Ngay cả người con gái hắn yêu nhất - Tiểu Phong cũng bị lợi dụng trong âm mưu chính trị và âm mưu trả thù một cách triệt để.
Trong cuộc đời đầy những mặt nạ giả dối, lừa lọc, cảm xúc chẳng biết lúc nào là thật, là giả thì Tiểu Phong chính là thứ chân thật nhất của hắn. Trong những âm mưu, tính toán thâm độc thì Tiểu Phong lại là người hẳn chắng thể tính nổi. Hắn có mọi thứ mình muốn, nhưng thứ điều muốn nhất thì hắn lại tự tay đập nát và đánh mất.
Tiểu Phong khi nhớ lại tất cả đã run lên vì sợ khi mình đã yêu lại con người đã thảm sát cả nhà và bộ tộc mình như thế. Nhưng giằng xé và cay đắng hơn là nàng yêu hắn tới mức không thể xuống tay, khi chỉ cần cứa mạnh thêm con dao là Lý Thừa Ngân sẽ chết, nàng sẽ báo thù được cho toàn bộ đồng bào và gia đình của mình. Nàng cuối cùng đã chọn cách bỏ về Tây Lương để nỗi đau này mãi mãi chìm xuống. Để nàng được tự do, để về với cố hương của mình.
Nhưng Lý Thừa Ngân lại một lần nữa bức nàng vào chỗ chết. Hắn điên cuồng giữ nàng lại, hắn không thể mất nàng một lần nữa. Nhưng làm sao Tiểu Phong có thể quay đầu lại, chỉ còn cách chết đi để chấm dứt mối tình đầy thù hận, cay đắng này.
Ba mươi năm dần dần trôi đi, hắn vẫn là một vị vua anh minh, chinh phạt Tây Vực, bình định Nam Di, đánh bại vô số thành trì lớn nhỏ, xây dựng cơ nghiệp bền vững với muôn đời. Hắn cũng chẳng phải mê muội lẩm cẩm, vẫn vô cùng anh minh khi chọn hiền tài, chuyện triều chỉnh giải quyết đâu ra đấy. Ai cũng nghĩ hắn đã quên Tiểu Phong, chẳng còn nhớ tới nàng khi gần mười năm sau khi Tiểu Phong qua đời, dưới sự thúc ép của quần thần hắn mới phong nàng là Minh Đức Hoàng hậu. Thậm chí hắn không hề đến lễ truy điệu, cũng không hề ban chiếu xây tẩm lăng theo lễ chế của Hoàng Hậu, thậm chí không hề hạ chiếu nói sau khi mình tạ thế, sẽ để vị Hoàng hậu được truy phong này tuẫn táng tại Du Lăng.
Hắn không màng sắc giới, hậu cung trống không vì trong tim hắn Tiểu Phong vĩnh viễn là người vợ đầu tiên và cuối cùng của hắn, không một ai có thể thay thế được nàng. Sự đau khổ, tình yêu khắc cốt ghi tâm, sự dằn vặt của một con người lại có thể khổ sở, đáng thương và cùng cực tới mức này hay sao? Nếu biết mình yêu nàng tới mức này, tại sao ba mươi năm trước lại đành lòng làm những chuyện tàn nhẫn như thế? Để rồi bây giờ, sống không bằng chết, tự giết mình chết dần, chết mòn trong hối hận, nhớ nhung và đau khổ. Những gì hắn đã tàn độc với Tiểu Phong thì giờ nàng đã trả thù hắn bằng hình phạt đau đớn này. Cuối cùng, giang sơn quyền lực đã đạt được nhưng khoảng trống mênh mông trong tim kia ai sẽ là người lấp đầy?
"Đó là lần đầu tiên tôi thấy bệ hạ khóc, giọt nước mắt to dần rồi trào ra, nhỏ xuống ngực áo bào trong câm lặng. Ngực áo bào thêu họa tiết tinh xảo, giọt nước mắt loang loáng trên đầu rồng, chực rơi mà lại không rơi. Cha tôi ôm gối người, dường như xoa dịu, dường như an ủi, mà lại như có nỗi cảm thông. Lúc bấy giờ, tiếng khóc của bệ hạ bật nấc lên như một đứa trẻ".
Hãy để cát vàng cuốn bay đi hết tất cả những cay đắng, thù hận. Chỉ còn lại Cố Tiểu Ngũ và Tiểu Phong lấp lánh hạnh phúc khi cùng bắt một trăm con đom đóm tình yêu đó.
"Có con cáo nhỏ bơ vơ
Ngồi trên cồn cát thẩn thơ sưởi mình
Nào đâu cáo muốn sưởi mình
Cáo đợi cô mình cưỡi ngựa đi ngang
Đợi chờ năm tháng võ vàng "
Người đâu chẳng thấy, cát vàng vẫn bay...