![]() |
Các nữ cầu thủ VN đã phải trải qua chuyến bay mệt mỏi. |
Chiều trước ngày lên đường, đội tuyển đã vào viếng lăng Bác. Trên ve áo của mỗi nữ tuyển thủ là huy hiệu Bác Hồ cùng 2 logo của Ủy ban Olympic VN và VFF. Đội trưởng Kim Chi cho biết đây chính là bùa may mắn của cả đội.
Trong thời gian transit ở Hong Kong, các chị em đều bị những cửa hàng Duty free “hút hồn”. Mặt hàng được các cô gái quan tâm nhất vẫn là các loại mỹ phẩm đồ hiệu. Trong khi đó, trợ lý HLV Hiền Lương lại xem giá rượu và thuốc lá. Tuy nhiên, tất cả đều thống nhất là chỉ “khảo giá” trước để chờ đi shopping tại Philippines. Trước ngày lên đường, mỗi tuyển thủ đã được VFF phát 2 triệu đồng và nhận tiền tiêu vặt 15 USD/ngày. Trung vệ Bùi Thị Tuyết nói: “Đợi đến khi đoạt huy chương, cả đội thể nào cũng có tiền thưởng nóng để shopping”.
Đích thân đại sứ VN tại Philippines, ông Đinh Tích cùng các nhân viên đại sứ quán đã mang cờ đỏ sao vàng ra sân bay quốc tế đón đoàn. Các tuyển thủ vui ra mặt khi biết sim card điện thoại tại Philippines rất rẻ, chỉ khoảng 250 peso (50 nghìn đồng VN) là đã có thể gọi và nhắn tin về Việt Nam.
Khi mới đến khách sạn, nơi các đội tuyển bóng đá nữ dự SEA Games 23 đóng quân, các cầu thủ đã thấm mệt sau một chuyến bay kéo dài gần 10 tiếng đồng hồ. Họ không chỉ mệt mỏi, không được thay quần áo, tắm giặt hay ăn tối cho lại sức mà còn phải chịu thêm những ức chế bởi các nhân viên khách sạn tự ý nâng giá phòng lên gần gấp ba. Trong khoảng 45 phút lãnh đạo đội phải “làm giá”, các nữ cầu thủ phải nằm vạ vật trên các chiếc ghế hoặc gục vào vai nhau ngủ thiếp đi. Thậm chí, người phụ trách đội tuyển bóng đá nữ là ông Ngô Tử Hà, Vụ trưởng, trợ lý Bộ trưởng cũng không phải ngoại lệ.
Tất cả các đoàn bóng đá nữ đều nghỉ tại khách sạn Marikina, Việt Nam là đội “xông” đất đầu tiên. Hầu hết khách tới dự SEA games đều bất ngờ với cách tính tiền kỳ quặc của một số khách sạn tại Philippines khi không tính theo phòng mà lại “đếm đầu người trả tiền”.
Theo báo giá về LĐBĐ VN của khách sạn Marikina, giá phòng chỉ là 30 USD. Nhưng đến khi nhận phòng thì mức giá được cô nhân viên khách sạn hét là 80 USD. Khi đoàn khiếu nại, giám đốc khách sạn giải thích: “Chúng tôi lấy giá tiền phòng tính trên đầu người và giá một phòng không thấp hơn 80 USD. Marikina không có sao nào cả nên chúng tôi chưa bao giờ nói là 3 hay 4 sao gì cả. Chúng tôi cũng đang hết phòng bởi các đoàn bóng đá nữ khác như Myanmar, Thái Lan… đã lấy hết phòng rồi. Các bạn thông cảm”. Nghe được câu nói đó, HLV phụ trách đào tạo thủ môn, ông Thái Tuấn, tỏ ra hết sức bực tức: “Làm ăn kiểu này làm sao đảm bảo được thể lực cho các cầu thủ để thi đấu tốt được. Tôi không hiểu sao, sự chuẩn bị cho đội nữ lại tồi đến thế. Thật không thể chịu nổi cung cách làm việc của những người có trách nhiệm”.
Thăm phòng ở của các tuyển thủ mới thấy họ phải ở trong điều kiện rất kém thoải mái. 3 người “nhồi” vào một căn phòng rộng chưa đầy 30 m vuông. Các nữ cầu thủ công phu mang theo nhiều trái cây từ Việt Nam mà không có tủ lạnh để bảo quản. Những bộ đồng phục gồm bộ đồ vest rất đẹp có gắn huy hiệu, lá cờ Olympic và logo của LĐBĐ VN bị vứt nhầu nhĩ trên giường bởi đơn giản trong phòng không có một tủ đựng quần áo. Các trang thiết bị thi đấu gồm quần áo, giầy tất… nằm ngổn ngang dưới đất bởi trong phòng không có lấy một cái kệ đựng những thứ trên.
Nhưng đó chưa phải là điều tệ hại nhất. Trong căn phòng chật hẹp đó kê 3 cái giường bé xíu mà chỉ cần giở mình đối mặt ngay với nguy cơ ngã xuống đất. Một nữ cầu thủ bức xúc: “Phòng của bọn em thoải mái lắm. Nếu đi không cẩn thận, bọn em sẽ đâm đầu vào nhau. Trang thiết bị ở đây chỉ có duy nhất một chiếc tivi xem không được nét lắm và một cái máy điều hoà cũ kỹ, chạy kêu như một cái máy cày”.
Cũng như mọi lần du đấu, hành trang không thể thiếu của đội là hàng thùng mì gói, phở ăn liền. Bên cạnh đó, các cô gái còn khuân theo vô số trái cây, bánh kẹo, bò khô để phục vụ cho sở thích ăn vặt. Vì vậy, Ban huấn luyện đã phải yêu cầu các cầu thủ không được “nhậu” gần bữa cơm để tránh việc thể lực bị ảnh hưởng bởi không ăn đủ tiêu chuẩn dinh dưỡng.
Xa nhà, đi tập huấn và thi đấu liên miên nên vật bất ly thân của các nữ cầu thủ là điện thoại di động. Phần lớn “chị em ta” đều sắm “dế xịn” với chức năng chụp ảnh và nghe nhạc MP3 với lý do “bị cấm trại buồn lắm, nếu không nghe nhạc thì biết làm gì?”.
Đội U23 Việt Nam cũng đã có mặt tại Bacolod (nơi diễn ra môn bóng đá nam) vào chiều tối qua.
Minh Hải - Khánh Linh (từ Manila)