Chỉ duy nhất một điều đã đổi khác đó là không có anh. Anh đã đi, đã chọn cho mình một con đường danh vọng, đã phụ bạc lại tất cả tình cảm của em, đã nói những lời cay độc và lạnh lùng xua đuổi em. Chỉ có em vẫn mãi miết bước đi trên con đường đó, để nghe cô đơn thấm đẫm trong lòng, để được khóc, được là mình với những gì mong manh nhưng hạnh phúc.
Còn nhớ không anh? Lần đầu mình gặp nhau. Một anh lính bộ đội biên phòng gặp một cô sinh viên, với chiếc taxi hai bánh mà chở đến 4 người, anh cười bảo như thế cho tình cảm. Nụ cười mà lần đầu tiên em được thấy, xấu xí và đầy nếp nhăn. Có lẽ nụ cười đó em không thể nào quên và đã theo em vào trong giấc ngủ. Nhớ lần đầu gặp mặt có người đòi nắm tay em, để rồi em gạt đi, để một chút ngượng ngùng len nhẹ trong tâm hồn.
Nhớ lần đạp vịt ngày hôm đó khi em kể cho anh nghe mối tình đầu của mình, để được cảm thông và chia sẻ... Đã cùng nhau đi được hai năm của một chặng đường. đã cùng mơ về một mái ấm, với nhiều dự định và mơ một Hải Ngọc của chúng mình, đã vạch ra cho chúng mình nhiều kế hoạch hai năm.. mà hai năm lần thứ nhất là cả hai cùng ra trường ổn định công việc và cuộc sống. Đến lúc đó anh bảo "Sẽ là một đám cưới phải không em".
Giờ đây, khi hai năm lần thứ nhất của chúng mình sắp hoàn thành, chỉ chờ anh ra trường nữa vậy mà anh lại ra đi, lại phũ phàng gạt đi tất cả, cả tình yêu, cả những gì hạnh phúc nhất để tìm cho mình con đường mang lại cho anh danh vọng và sự nghiệp. Em biết trách ai giờ? trách anh vì anh rủ bỏ tình cảm chúng mình sao? không thể anh ạh, không ai có thể cấm một con người mưu cầu tiền tài và danh vọng cả, anh đã xa em, đã chọn cho mình một người con gái có thể mang cho anh cả hai điều đó, còn em vì yêu anh rất nhiều em cũng mong anh có được điều anh muốn cho dù xa anh em không còn là em nữa. Tất cả đều có bắt đầu và kết thúc phải không anh?
Tình yêu của anh cũng vậy, không đủ mạnh mẽ để vượt qua cám dỗ của cuộc đời, chỉ có em vẫn mãi day dứt vì một tình yêu không trọn. Cầu cho anh hạnh phúc, đạt được danh vọng của mình có như vậy sự hy sinh của em mới không là vô nghĩa anh nhé! Em sẽ cố gắng tiếp tục bước đi trên con dường của mình, không có anh nhưng em tin rồi gió lại thổi, bầu trời lại thoáng đãng sau cơn mưa, em sẽ lại là em, lại nói, lại cười...lại bắt đầu một tình yêu mới. Em tin, tin một ngày mình sẽ hạnh phúc vì cuộc sống có nhân quả, ở đâu đó trong cuộc đời vẫn có một nửa dành cho em.
Phạm Nguyễn Hải Ngọc