Những yêu thương, cả cái nắm tay của anh cũng là qua điện thoại. Em vẫn tự nhủ rằng, con đường mà em đang đi sắp kết thúc rồi. Em sẽ gặp anh dang rộng đôi tay ở cuối con đường ấy. Vậy mà, chỉ là nỗi hụt hẫng vô bờ đang chờ em thôi. Đám cưới chỉ có trong mơ, tình yêu chỉ có trong hẹn thề. Em biết anh vì tương lai mà anh làm thế. Nhưng em không cố gắng được nữa rồi. Em khóc một mình trong cơn đau này. Cơn đau cuối cùng không có anh....
Mỗi ngày vô nghĩa đi qua, công việc và cuộc sống nhàm chán này. Bạn bè đã có tổ ấm cho riêng mình, vậy mà anh bảo đợi anh 700 ngày nữa? 700 ngày nữa ư? Dù là một ngày nữa em cũng không thể anh ạ. Em đã quá già nua để đi tìm hạnh phúc hay chờ đợi hạnh phúc mất rồi. Dù trái tim này em chỉ yêu một mình anh thôi. Nhưng tình yêu của em, sự cố gắng của em không đi đến đâu cả. Em không trách anh, em trách số phận trớ trêu này hợp rồi lại tan. Em trách em đã không mạnh mẽ để chờ đợi tình yêu quay về. Em trách số em sao mà long đong, lận đận quá.
Anh à! Cái viễn cảnh được ôm bó hoa lan ngóng chờ anh trên sân bay đã xa em rồi. Em đau khổ nhưng tự em phải kết thúc nó thôi. Em yêu anh. Nhưng thời gian không cho phép em đánh bạc với nó nữa. Tạm biệt anh yêu. Em đang khóc khi viết những dòng chữ này, nhưng là giọt nước mắt của hạnh phúc anh ạ! Vì em đã từng có anh trong đời.
huyenha