Nhớ những dòng tin nhắn khiến cho một người vừa làm việc vửa tủm tỉm cười, người còn lại cũng vừa đi đường vừa cười. Nhớ những lúc ai kia ở Thái Bình, không có sóng điện thoại nên nửa đêm phải lên sân thượng chỉ để nói chuyện tào lao với nhau mà lòng vẫn vui rộn ràng, lúc đó cột ăngten mà cao hơn thì chắc cũng trèo lên đấy nhỉ!
Nhớ ngày anh đi thăm bạn, không nhắn tin cho em, em hờn, em dỗi. Nhớ ngày 14/2, nhận được tin nhắn từ Thái Nguyên: "Sao không tự đóng hòm rồi chuyển phát nhanh lên đây với người ta?". Nhớ đêm Giao Thừa, chỉ vì công việc, mình gặp nhau đã là 23h30. Thôi thì ra Mỹ Đình xemm bắn pháo hoa vậy. Nhưng em có biết không, cho dù đứng ở nơi đâu mà được ở bên nhau trong thời khắc đó thì cũng thật là thuyệt vời.
Thời gian ở bên nhau không nhiều vậy mà sao nơi đâu cũng in dấu bóng hình em. Đi đến đâu cũng nhớ về những gì chúng mình đã làm nơi đây. Tất cả như chỉ mới là ngày hôm qua.
Những lời nói, những cử chỉ, điệu cười, mọi thứ, mọi thứ dường như chỉ chờ thời cơ là ùa về. Nhớ rằng cả hai đã lấy mốc hẹn là ngày "Mùng 10" khi anh giải quyết xong công việc riêng. Nhưng rồi cái hẹn trôi đi, trôi đi mãi. Tiên trách kỷ, hậu trách nhân. Trách mình sao quá cầu toàn, tham lam muốn tình cảm và công việc đều phải vẹn toàn. Trách mình sao không tinh ý, sao không mạnh dạn. Để rồi khi mọi thứ đã qua đi thì chỉ còn biết ngồi một mình mà tiếc nuối. Trách bản thân sao không chia sẻ những dự định, những ấp ủ, những kế hoặch.
Giờ đây hoàn thành rồi cũng chẳng để làm chi. Giờ đây những ngày trống vắng, hùng hục đi làm, đàn đúm cà phê cà pháo cùng bạn bè cả tuần, ngõ hầu quên đi, quên đi mọi thứ, quên ngày quên tháng. Nhưng em ơi thứ 7, chủ nhật chỉ còn mình anh đối diện với bản thân. Còn lại gì? Gia đình, bạn bè vẫn chu toàn. Nhưng tâm hồn ơi mày đi đâu, lang thang rồi lại luẩn quẩn? Đến bây giờ càng thấm: "Chỉ sợ đêm về thiếu bóng em".
Em biết không, hôm nay sinh nhật em, nỗi nhớ trong anh đã cồn cào lại cồn cào hơn khi bác tài xế bật bài: "Được tin em lấy chồng". Em chưa về nhà người ta, nhưng anh cũng không thể chịu nổi khi nghe bài hát đó. Sao mọi thứ lại đến cùng một lúc thế hả em? Anh đành thanh toán tiền xem, nhảy xuống đi bộ đến cơ quan mà trong đầu chỉ còn ý nghĩ và nỗi nhớ đến em.
Trước mắt anh như chỉ nhìn thấy hình bóng em. Tại sao thế em nhỉ? Chắc kiếp trước anh đã nợ em chăng? Vậy thì tại sao kiếp này anh không được dùng cuộc đời mình để trả nợ cho em?
Ngỡ rằng chúng mình sẽ có một kết thúc tốt đẹp, gà trống và gà mái sẽ có một đàn gà con. Anh đã chuẩn bị mọi thứ. Cứ tưởng rằng rồi cũng sẽ quên. Kỷ niệm cũ cứ ùa về không dứt. Có những buổi chiều về háo hức. Đợi chờ nhau để trao ánh mắt nhìn. Nếu bảo rằng chưa phải của nhau đâu, mà sao lại cho nhau nhiều đến thế? Đôi găng ấm khi mùa đông lạnh đến.
Lời tâm tình trong những lúc xa nhau. Nhớ những ngày làm việc suốt đêm thâu hay sáng sớm mỗi khi thức dậy. Một tin nhắn lòng bồi hồi xúc động. Hai nụ cười, ấm áp cả ngày vui. Phút giao thừa hai đứa ở bên nhau. Đứng lặng ngắm em cười mà xao xuyến. Thời gian ngừng trôi, không gian vô tận.
Ước mong rằng mãi chẳng phải rời xa. Nhưng mơ ước cũng chỉ là ước mơ. Cái hẹn "Mùng 10", con tim lỗi nhịp. Một câu hỏi thôi, đến giờ chưa hiểu. Phải làm gì để lại được có nhau? Em bảo rằng chữ ký của anh "có hình ông sao" sẽ đem lại nhiều may mắn. Có đúng thế không em nhỉ?