Nhớ lại những kỷ niệm ngày xưa khi mà hai đứa còn gắn bó bên nhau, anh luôn có mặt mỗi khi em thấy buồn vì một chuyện gì đó, anh luôn là người đầu tiên chia sẻ với em, hồi đó chúng mình đi đâu cũng có nhau. Em trở nên thân thiết với em hơn khi mà anh thích cô bạn thân của em. Em là quân sư tình yêu cho anh nhưng không thành. Buồn cười thật khi mà sau đó anh lại quay sang tán em. Em nhận lời yêu anh trước sự ngỡ ngàng của mọi người. Ngày đó em thấy mình thật hạnh phúc khi gặp được anh vì anh luôn quan tâm, chăm sóc em từ những cái nhỏ nhất. Em luôn cảm giác ấm áp khi gần bên anh. Mọi thứ diễn ra quá nhanh sự ra đi đột ngột của Bố em lại khiến chúng ta xa nhau nhiều hơn, giữa anh và em có nhiều mâu thuẫn hơn, khiến em liên tục nói lời chia tay, điều đó khiến anh cảm thấy có nhiều áp lực hơn. Rồi anh đã lặng lẽ đi tìm hạnh phúc riêng cho mình trong khi anh vẫn nói yêu em, anh vẫn bên em như mọi ngày. Em ngỡ ngàng khi biết được sự thật, trái tim em đau thắt lại. Khi đó em biết rằng mình thực sự đã quá yêu anh.
Một năm trôi qua với bao sự thay đổi, em không thể giấu được lòng mình khi vẫn còn yêu anh tha thiết. Nhưng có lẽ cái gì đến cũng phải đến, ngày mình xa nhau càng đến gần. Anh không nói gì khi em nói lời chia tay. Em biết anh đồng ý. Mấy ngày liền, anh không liên lạc với em. Em buồn và đã quyết tâm. Em không biết được suy nghĩ của anh như thế nào nữa. Nhưng chắc đó sẽ là lựa chọn tốt nhất dành cho cả hai. Em luôn mong anh hạnh phúc và thành công hơn trong việc làm ăn. Còn em, em sẽ cố gắng để hoàn thành luận văn và ra trường kiếm công việc tốt. Những gì diễn ra giữa hai ta, em sẽ xem như một kỷ niệm đẹp và có lẽ suốt cuộc đời em không thể quên. Em hi vọng anh cũng thế. Lời cuối cùng em muốn nói là '' Em yêu anh! Đồ hâm của em ah!".
Hoang mang 110606