Tại sao em hỏi anh anh luôn trốn tránh. Nếu anh không còn yêu và thấy mệt mỏi sao anh cứ tiếo tục như vậy. Rất nhiều lần em muốn dứt khoát với anh nhưng em không đủ can đảm, vì em biết mình còn yêu anh nhiều lắm. Nhưng anh àh! không thể mãi thế này được, em không thể ở bên anh khi mà không biết tình cảm của anh dành cho em là như thế nào, khi mà em biết rõ anh đang giành tình cảm cho người khác. Tại sao em nói dừng lại anh không đồng ý, vậy mà ở bên em anh hờ hững, không quan tâm xem em ra sao, chỉ khi nào cần anh mới gọi cho em.
Anh bảo là người yêu vậy mà chẳng bao giờ anh quan tâm xem em ra sao nghĩ gì, anh về quê vậy mà cũng chẳng bao giờ nhắn tin cho em, tất cả đều là em nhắn tin trước. Nếu em mà không nhắn anh cũng không bao giờ nhắn tin hỏi xem em ra sao. Em ốm anh cũng không biết, chỉ khi nào em nhắn tin anh mới biết vì có bao giờ trong ngày anh nhắn tin cho em đâu. Hàng xóm nhờ anh trở đi đâu anh cũng vui vẻ nhận lời, vậy mà em mệt nhờ anh đưa đi anh bảo em tự đi đi, có xe còn bắt người khác đèo. Thực sự không có một chút nào của tình yêu, có chăng cũng chỉ là một phía ở em, vậy tại sao khi em nói mình dừng lại anh lại không đồng ý, hỏi anh có yêu em không anh trả lời anh không biết.
Anh àh! mình đã trưởng thành rồi, trong mọi vấn đề anh phải quyết đoán lên chứ, tại sao cứ trả kời để cho người khác phải tự đoán như thế chứ. Dù sao em cũng muốn nói với anh rằng "em yêu anh". Nhưng có lẽ chỉ thế này thôi, em cần phải sống cho bản thân mình nữa, em đã bỏ qua cảm xúc, nụ cười, tuổi trẻ vì anh, vì một người không yêu em. Vì thế: Mình dừng lại ở đây anh nhé!
Nhím yêu!