Nhưng rồi không phải là anh, một nick yahoo khác lạ hoàn toàn, một lời yêu thương mà em chưa từng được nghe bao giờ từ anh. Với em có những khi em chỉ cần một cái ôm nhẹ của anh, một cái nũng nịu của đứa con gái khi yêu với người yêu cũng là thứ xa lạ với em rồi. Em cảm giác mình không thể nào và không bao giờ mình có được những thứ ấy, tại sao vậy?
Em đáng bị đối xử như thế lắm không anh? Nhiều khi em muốn thốt lên những điều ấy với anh để anh hiểu rằng có những lúc em đang cố gượng cười đấy chỉ để mong anh có được một ngày thanh thản, nhẹ nhõm sau công việc áp lực. Nhưng anh đâu hiểu tâm trạng rối bời của đứa con gái này, nó yêu và nó cũng cần được yêu thưong lắm chứ. Nó thèm lắm một tin nhắn, một cuộc điện thoại của anh chỉ để nói "yêu và nhớ em nhiều lắm" nhưng anh không, anh chỉ cho em biết một điều đơn giản nhưng thật khó hiểu rằng "Anh bận lắm".
Em nhớ đã một lần ở đâu đó em đọc được câu nói: Khi anh ta nói bận tức là anh ta không hề muốn có bạn bên cạnh, khi anh ta nói rằng anh ta không để ý lắm và có thể không liên lạc cho bạn trong nhiều ngày tức là anh ta đang muốn rời xa bạn thật sự.
Em đau lắm khi những dòng chữ ấy cứ nhảy múa trong đầu em vì em luôn tự hỏi có phải anh của em thế không? Em biết mình không nên đòi hỏi nhiều quá cho tình yêu này vì biết sẽ đi về đâu ngày sau nhưng em chỉ cần anh một chút những điều nhỏ.
Em nhắn tin cho anh, anh bảo: đừng nhắn khi nào tiện thì anh nhắn cho em trước, nhưng bao lâu rồi, bao lần rồi anh chủ động nhắn cho em. Em gọi cho anh chỉ để xua đi nỗi nhớ con người thực của anh, nhưng anh nói anh không thích nghe điện thoại, dễ làm phiền người khác. Em nhắn offline cho anh, chờ mong anh trả lời cho những hào hứng, vui buồn của em nhưng hình như anh chỉ đọc lướt qua chứ không mấy quan tâm trả lời hay gửi tin cho em.
Cả những chiều hai đứa đều online sáng trên mạng sau những ngày không gặp vậy mà em không dám nhắn qua cho anh một tin thăm hỏi. Tất cả cũng chỉ vì anh bận lắm. Vâng anh bận lắm nên em chẳng thể nào biết có những khi cơn nhớ em dâng trào trong anh như anh nói thì anh có ráng bỏ chút thời gian 5' cho em không?
Không, em đâu thấy gì đâu anh, tình yêu của anh là gì mà ác nghiệt cho em quá vậy. Anh bận đến nỗi em thèm những con gấu bông của anh để ôm chúng thay anh, anh bảo cuối tuần anh gửi, vậy mà từ ngày này qua ngày khác, sang tuần hai em cũng không thấy đâu, anh bận đến vậy sao, không sẵn đừơng đi đâu đó để ghé bưu điện gửi nó cho em sao?
Anh bận đến nỗi không cần quan tâm và sốt ruột đến món quà người yêu dành mua cho anh sao? Trong khi em vẫn mong đến ngày nào đó anh sẽ vui vẻ để đón nhận nó, em chỉ đơn giản vậy thôi nhưng anh thì tệ lắm, tệ thật sự cũng chỉ vì anh bận lắm thôi.
Có lẽ đã đến lúc em rời xa anh, rời xa tình cảm nghiệt ngã này nơi anh, vẫn mong anh cũng đau buồn khi chia tay em lắm nhưng...
Có lẽ chắc không có vấn đề gì với anh vì anh đâu còn thời gian nào mà nhớ mà đau khổ nữa nhỉ cũng chỉ vì "anh bận lắm, thôi em ơi". Đói bụng lắm rồi, tôi khóc rồi, hai khóe mắt tôi ướt đẫm, vẫn cầu mong anh đọc được những dòng này và đừng coi nó như là Spam thôi. B.T
B.T