Mình gặp nhau vài khoảnh khắc mà sao cảm thấy vui lạ kỳ, không biết anh có cảm giác đó hay không? Chỉ thấy nồng ấm và yêu thương, quý mến, có lẽ tại mình xem nhau như hai người bạn tri âm mà không thấy buồn bã.
Em vẫn nhớ anh không muốn mình buồn mỗi khi gặp nhau, cả khi mình chia tay nhau. Trước đây là em đi, bây giờ là anh trở về với chốn xa. Chỉ khi anh đi rồi, em mới thấy mắt mình cay ướt rưng rưng.
Những gì cần nói đã nói rồi, nhiều lúc muốn nói nhiều hơn nữa nhưng em thấy không cần thiết, chúng ta hiểu nhau và em biết anh là người tốt, đôi lúc em nghĩ rằng tại sao mình gặp nhau để làm gì, nó khiến trái tim anh và em đều đau khổ mà em biết người đau khổ nhiều hơn vẫn là anh.
Thời gian quá dài cho một sự chờ đợi đơn sơ, nhỏ nhoi, em không biết điều gì khiến anh yêu em nhiều đến thế. Yêu nhưng anh bình thản vô cùng, sẽ chẳng bao giờ em biết nếu anh không nói, mà đâu phải vì em vô tâm.
Anh đi rồi, em cầu mong ngàn điều hạnh phúc cho anh, cho người bạn lớn mến thương dịu dàng, nhớ ánh mắt anh nhìn mà không nói, mong sao ông trời công bằng với anh hơn, và em tin điều đó sẽ đến, ít cũng được mà chân thật chứ không cần mênh mông hay là giả dối.
nguyenthy