Đêm Hà nội vẫn đẹp và quyến rũ một cách kỳ lạ! Chỉ có con người giờ đây đã đổi thay để một mình em cô đơn, lầm lũi đi về. Ước gì em được hoà mình vào dòng người đang trôi qua trên phố, được tan biến trong hơi thở của đêm, được trở lại với những ngày xưa yêu dấu và một tình yêu Hà Nội.
Dẫu biết mỗi lần lang thang trên phố, em sẽ lại bắt đầu một tâm sự, một nỗi niềm và xa hơn là cả một trời nhớ mong anh cồn cào, khắc khoải. Con phố thân quen ngày nào vẫn còn in dấu bước chân anh giờ chỉ có một mình em với những bước chân mỏi mòn, dài dặc như trong tưởng tượng. Em miên man với những xúc cảm ban đầu và rồi bất chợt thấy mình dừng lại nơi góc phố quen thuộc, nơi mặt hồ tơ liễu rủ bóng, nơi mùi hoa sữa thơm nồng nàn, nơi chiếc ghế đá thân thương còn lưu lại những xúc cảm nguyên sơ và trong trẻo của mối tình đầu nhiều kỷ niệm. Vẫn biết tất cả rồi đây sẽ trôi vào dĩ vãng, sẽ trở thành kỷ niệm ngày xưa tiếc nuối không bao giờ có thể quay trở lại mà sao em vẫn hoài thương nhớ? Công việc và những lo toan thường ngày đang chiếm giữ hầu như toàn bộ thời gian của em. Những cảm giác lãng mạn, những kỷ niệm không bao giờ quên được về anh và cả những câu thơ tình tứ thủa nào bỗng dưng ùa về nơi góc hồn sâu kín - khoảng trống duy nhất còn lại cho tất cả những suy tư của em, yên bình và thật nhẹ nhõm.
Em ngước nhìn lên bầu trời một cảm giác choáng ngợp xâm chiếm, em hít một hơi thở thật sâu để trời đêm Hà Nội hoàn toàn ngự trị. Lâu lắm rồi và cũng có thể chỉ ở bên mặt hồ lung linh, huyền ảo em mới có cảm giác kỳ bí ấy. Đêm Hà Nội bên hồ hiện hữu với những ngôi sao sâu thẳm, với vầng trăng sáng trong, lơ lửng mà sao lại nhạt nhoà trong mắt em nhường ấy. Từ đâu đó, một tâm hồn trong một thể chất yếu, dễ xúc động, một tâm hồn dường như luôn sống với thế giới không phải của thực tại - thế giới của những giấc mơ và của những kỷ niệm về tuổi thơ, về anh, đang tồn tại. Anh biết không? Vầng trăng đó không tròn đầy, không dịu dàng như buổi anh ở bên em mà ngược lại, em thấy nó suông lạnh, cái lạnh như thấm đẫm vào da thịt cho dù trời đêm Hà Nội vẫn đẹp, vẫn lãng mạn đến thi vị. Anh vẫn bảo em thật nhiều cảm xúc và còn hay hờn ghen không đâu nữa. Vâng! Em đã hờn ghen với Hà Nội, đã phụng phịu rằng anh yêu Hà Nội hơn yêu em. Mỗi lần thế, anh chỉ cười và giờ đây, khi em lắng nghe về Hà Nội, em chỉ còn biết lặng lẽ và thấu hiểu.
Tiết trời se lạnh, đêm Hà Nội như lắng dần vào nỗi nhớ, cây hoa sữa cuối mùa vẫn bồi hồi lan toả mùi hương thanh khiết từ những bông hoa cuối cùng còn xót lại. Hương hoa dịu dàng, vừa thơm vừa gợi nhớ để rồi em bỗng giật mình về những tháng năm đã qua. Thời gian đã mang theo bao nhiêu xúc cảm của em về anh và về góc phố Hà Nội êm đềm này như một câu chuyện về những tiếng thì thầm của đất. Em nhặt một bông hoa sữa, hít vào tận trong sâu thẳm trái tim và cài lên mái tóc. Nếu một mai những cành lá um tùm này bỗng dưng cằn cỗi, những bông hoa tinh khôi héo úa và lụi tàn liệu anh có còn đứng đây và thầm nhủ: “Lá trút rơi nhiều đâu phải bởi mùa thu”.
Em đã nâng niu từng cánh hoa bé nhỏ ấy để cảm nhận được mùi hương thơm mát trong phòng mỗi độ thu về. Và rồi, hương hoa lại làm vơi nhẹ và xoa dịu mọi nỗi đau trong tim em. Đêm nay, ở nơi xa ấy, nơi mà từng ngày, từng ngày, anh vẫn sống vì một lý tưởng đã được xây nên bằng tình yêu lớn lao hơn tất cả. Anh có nhìn lên bầu trời, có ngắm ánh trăng đầy tâm trạng, có nhớ Hà Nội và nhớ ai đó đã từng một thời cùng anh lặng lẽ đi tìm những làn ánh sáng thẳm sâu của trời đêm Hà Nội.
Nguyên Hạ