Phương Liên
- Bà P.
- Vâng!
Chị lững thững sách cái túi du lịch nhỏ đi vào phòng số hai. Căn phòng nhỏ gọn, sạch sẽ, được quét vôi màu cam khiến chị cảm thấy ấm cúng phần nào. Chị lẳng lặng trải ga giường, lồng vỏ chăn, gối, thay áo ngủ và đi nguyên cả đôi tất lên giường.
Nằm trong chăn ấm chị cảm thấy dễ chịu hơn. Cả tháng nay bệnh cúm dai dẳng hành hạ chị, những cơn ho kéo dài làm chị kiệt sức. Đầu nặng trĩu, chị muốn chợp mắt cho quên đi những gì sắp xảy ra...
18 tuổi, chị sinh con lần đầu. Nỗi ám ảnh kinh hoàng trong phòng đẻ năm ấy chợt hiện lên trước mắt chị. Hai cô gái nông trường mang bầu 6-7 tháng, bụng căng tròn, lăn lộn rên rỉ trên hai chiếc giường cạnh giường chị nằm.
Giọng bác sĩ quát ầm ầm lạnh như gáo nước giếng. “Đã cô vắc còn kêu nỗi gì, có im đi không, có con mà muốn giết nó thì ráng chịu”. Hai cô gái nhỉnh hơn tuổi chị, im bặt, nước mắt giàn giụa.
Chị thấy nhói đau, rồi cơn đau quặn lên, chị vật vã như muốn ngất đi. Ơn trời, con gái chị sinh ra khỏe mạnh, nặng 3 cân 6.
Hai cô gái giường bên không còn rên rỉ nữa, hai đứa trẻ đã được lấy ra.
Đứa con gái con một cô đã tím ngắt không còn hơi thở. Đứa con cô khác còn bật lên được một tiếng oe. Bác sĩ cân nó được 1 cân 9.
“Chị ơi, nó là con trai hay con gái?" - Cô gái thều thào năn nỉ bác sĩ.
Lại giọng nói lanh băng như tát vào mặt. “Con gì thì con, muốn biết làm gì, đằng nào cô cũng giết nó rồi. Con trai”.
Cuối cùng người bác sĩ vẫn nói như thể dằn vặt người mẹ vừa từ bỏ con mình.
Hai năm sau chị sinh một bé trai cũng nặng 3 cân 4.
Tạng người chị nhỏ, mang bầu cho đến lúc sinh cũng chỉ nặng 51 cân, mà đẻ con lần nào cũng nặng cân, khỏe mạnh.
19 năm sau, chị mang bầu đứa thứ 3, được 5 tháng thì anh đón chị sang bên này. Sang được mấy tháng là chị có bé Thi bây giờ.
Chị em nó cách nhau đúng 20 năm mà thương em lắm, cứ đòi mẹ mang em về Việt Nam cho con nuôi.
Bé Thi đã được 3 tuổi, cũng là lần thứ 3 trong vòng 4 năm qua chị lại phải đến cái bệnh viện này.
Cả ba lần mang thai cứ được một tháng là lại ra máu, thai chết lưu, đành phải bỏ.
Chị ao ước có một đứa con trai với anh tuy anh vẫn động viên chị, con nào cũng là con.
Mấy chị bạn vẫn nói với chị. "Nhiều tuổi rồi, mày cố để làm gì, mày cứ cố mà chết đi, chồng mày lấy vợ khác thì chỉ khổ con mày thôi". Trong thâm tâm chị vẫn mong mỏi và nuối tiếc những đứa con đã mất.
Chỉ có ai làm mẹ mới hiểu được lòng chị. Dù là con trai hay con gái, chị vẫn mong có con thêm.
Cuộc sống bên này, với quầy hoa gần nhà, dù vất vả nhưng anh chị so với mọi người cũng là khá ổn định. Tài sản quý nhất bây giờ là con cái.
Ngực chị tưng tức, căng lên, ba lần chị làm mẹ, ba lần cũng ốm nghén mà không có được đứa con nào. Chị ứa nước mắt.
Chị nhớ bé Thi, con bé hôm qua, thấy chị kêu đau chân khi vấp vào cánh cửa, chạy lại xoa chân chị “Mẹ đau à, để em xoa chân cho mẹ nhé, đánh chừa cái cửa làm mẹ em đau nè” nó vừa lấy dây quất vào cái cửa vừa xuýt xoa như mỗi lần chị vẫn dỗ nó.
“Bà P, bà sẽ ngủ ngay thôi”.
Bác sĩ gây mê, vừa nói vừa tiêm thuốc vào tay chị.
Mí mắt chị nặng dần, nặng dần, chị thiếp đi…
Vài nét về blogger
Phương Liên: Mình lớn lên ở nước ngoài và rất yêu thích văn thơ. Mình muốn viết để chia sẻ với các bạn những kỷ niệm thời thơ ấu và những gì mình đã chứng kiến trong cuộc sống.