Em có nhớ lần đầu anh gặp em trong một dịp rất tình cờ như thế, nhưng sau đó hình ảnh một người con gái có khuôn mặt rất xinh, xinh một cách khác lạ so với những người con gái khác, có một điểm gì đó rất riêng mà anh không thể nào quên được. Cũng kể từ ngày hôm đó anh đã rất muốn được quan tâm, chăm sóc và nhắc nhở em trong việc học hành. Vì anh biết đối với anh thì có thể tạm gọi là đã có công ăn việc làm ổn định, còn anh biết em đang còn ở tuổi phổ thông trung học, vì vậy bao nhiêu tình cảm anh dành cho em đều chôn chặt trong lòng mà không thể nào nói ra được, bởi vì anh nghĩ nếu anh nói ra cho em biết sợ sẽ làm phân tâm việc học của em, vì thế anh quyết định và nghĩ đến một ngày nào đó em sẽ hiểu và nhận ra là anh rất quan tâm và thương em đến dường nào. Thế nhưng rồi những suy nghĩ của anh thoáng chốc đã làm anh dường như hết hy vọng để có dịp nói lên những điều yêu thương mà bấy lâu nay anh ấp ủ trong lòng. Mà lý do tại sao thì anh nghĩ em cũng đã hiểu. Anh nói thật, từ lúc anh biết em đến giờ, những cuộc điện thoại hay những tin nhắn chẳng qua là anh quan tâm đến em thế thôi, ngoài ra anh cũng không có ý làm phiền và ảnh hưởng đến việc học, cuộc sống riêng tư của em đâu.
Có thể đối với em, anh không là một điều đáng nhớ nào đó trong tâm trí của mình nhưng mong em cũng đường làm cho lòng tự trọng của anh bị tổn thương như thế. Nói ra đây anh cũng không phải để hờn trách em đâu, nhưng điều anh muốn nói với em rằng hãy cố gắng học hành em nhé và mong em hãy trân trọng những tình cảm mà anh dành cho em, nếu trong em chẳng có chỗ đứng nào cho anh đi chăng nữa anh mong em cũng sẽ như thế nhé. Nhưng có một điều anh vẫn muốn nói với em đó là dù gì đi chăng nữa và bất cứ lúc nào em cần anh sẽ đứng bên em, chia sẽ quan tâm đến em, và anh cũng luôn mong anh sẽ có một vị trí nào đó trong trái tim của em, em nhé.
Lee Song (vbardbank@yahoo.com)