Hình như em đã viết cho anh rất nhiều và chẳng biết có bao nhiêu điều đọng lại trong tâm trí anh. Tại sao lại yêu anh nhỉ? Tại sao lại là anh mà không phải là một người khác? Em đến bên anh thật vô tình và vô ý. Em không nghĩ rằng mình sẽ yêu anh hay sẽ có một điều gì đó đặc biệt giữa em và anh, nhưng rồi đến một ngày em nhận ra mình yêu anh biết nhường nào thì cũng là ngày anh kết hôn vời người ấy..Thật tệ. Em cũng không biết nữa, điều gì đã đưa đẩy em và anh đến với nhau và bước chân vào con đường tội lỗi. Chúng mình đã bên nhau một thời gian dài và đã có biết bao niềm vui, niềm hạnh phúc, chúng mình đã yêu nhau phải không anh? "Mình bên nhau chỉ là đam mê, khát khao. Mình bên nhau chỉ là những tháng ngày vui. Một tình yêu không ràng buộc, một tình yêu không đợi chờ. Anh hỡi anh!" Đó là lời một bài hát đó anh. Liệu có phải mình đến bên nhau như vậy không anh? Một tình yêu không ràng buộc giữa anh và em, giữa một người đàn ông và một người đàn bà? Dù tình yêu của chúng mình chỉ là tình yêu trăng gió hay bất cứ loại tình yêu nào thi em cũng đã yêu anh thật nhiều và em biết anh cũng có yêu em dù chỉ là một chút tình dư thừa thì em cũng đã rất hạnh phúc. Thời gian bên anh em đã trải qua biết bao cung bậc của tình yêu của cảm xúc, em thấy mình trưởng thành hơn, già dặn hơn, em thấy mình hiểu nhiều hơn về cái thứ mà thế gian vẫn thường gọi là tình yêu, em cũng quá hiểu cái cảm giác khi đợi chờ một người, ngóng trông một người, nhớ thương một người, hạnh phúc và đau khổ cũng vì một người. Buồn và đau nhiều lắm. Em sẽ nhớ mãi cái cảm giác mỗi lần đứng đợi anh tim em lại đập thật nhanh hay sự hồi hộp của ngày hôm trước nếu biết ngày mai được gặp anh, rồi thì cảm giác khi được anh âu yếm, rồi thì nụ hôn của anh.. Mỗi khi nghĩ đến anh hay mỗi khi đứng trước anh thì trái tim em lại không thể bình yên được...
Bách Hợp