Lần đầu tiên biết anh, tôi không bao giờ nghỉ mình có thể yêu anh được, cho đến tận bây giờ anh đã rời xa cõi đời này mãi mãi, anh đến một thế giới khác ở đó không có gia đình, không có người thân và không có tôi. Đến giờ phút này đây tôi vẫn không tìm ra được câu trả lời nào cho sự ra đi quá đột ngột của anh. Anh ra đi mang theo một tình yêu chân thành anh dành cho tôi, tôi ở lại với những nổi đau hằn sâu trong trái tim. Biết tôi thích hoa hồng anh đã tặng tôi bó hoa đẹp nhất mà tôi đã từng thấy, đó cũng là tất cả tình cảm anh dành cho tôi, những lần gặp nhau cuối tuần anh chở tôi đi ăn, uống nước, anh hay vuốt tóc và nắm tay tôi nhưng lần nào tôi cũng đẩy tay anh ra cả. Hiếm khi lắm anh mới dám hôn tôi, anh nói em còn nhỏ rồi từ từ em sẽ cảm nhận được anh yêu em đến mức nào, chưa bao giờ anh vượt qua nụ hôn. Hoa đẹp cũng chỉ được một thời gian thôi và tôi cũng vậy tôi không thể nào sống bằng những kí ức về anh khi sự thật anh không còn hiện hữu.
Tôi đã đánh mất một tình yêu thật trong sáng, mất anh người yêu tôi hơn mọi thứ, và tôi còn nhớ rất rõ câu nói của anh "anh không thể sống khi mất em". Đúng, anh đã ra đi để mang theo hình bóng của tôi mãi trong tim anh. Ngày tôi mất anh như chết lặng, cả thế giới đang sụp đổ trong tôi, tôi chỉ muốn nói với anh rằng "em yêu anh", nhưng mãi mãi tôi không có cơ hội để gặp anh nữa.
Đám tang của anh tôi ở đó suốt, gia đình anh luôn an ủi em, sợ tôi làm điều gì dại dột như anh, mỗi lần thắp hương cho anh tôi không tin đó là sự thật, di ảnh anh nhìn tôi với ánh mắt rất là âu yếm và quen thuộc đối với tôi. Tôi khóc quá nhiều nước mắt tôi cứ tuôn chảy khi mỗi lần nghỉ đến anh, đến nổi mắt tôi cay xoè không thể mở được, có lẽ anh thương tôi nên anh không muốn tôi mù.
17 tuổi mọi chuyện đến với tôi quá lớn, gia đình tôi làm mọi cách để tôi cố quên. Sau đám tang, 3năm trời, tôi để tang anh như một người vợ để tang chồng, tôi đóng chặc trái tim cố gắng học cho tốt không cần chú ý đến những chuyện xung quanh. Ngày đó tôi quá trẻ con không hiểu được anh, yêu anh nhiều lắm mà không nói bao giờ chỉ muốn giận dỗi anh thôi, công việc của anh không như ý muốn, anh buồn và anh nghỉ tôi không yêu anh, tôi sẽ bỏ anh rồi chuyện đó đã đến.
Đến bây giờ và mãi sau này, trong tim tôi anh đã nằm một ngăn để anh thấy rằng tôi đang thực hiện ước mơ của hai đứa nhưng chỉ không có anh mà thôi, anh sẽ mỉm cười khi thấy tôi được hạnh phúc vì tôi biết anh luôn ở trong tim tôi. Tôi sẽ tìm gặp anh ở kiếp sau.
Hạnh phúc là những điều đơn giản, xung quanh chúng ta, hãy biết trân trọng và gìn giữ nó.
meo