Chúng tôi học chung với nhau từ năm cấp 2, nhưng mãi đến năm cuối cấp mới chơi thân với nhau, vì ngồi gần nên thường xuyên trêu ghẹo nhau và có lẽ vì thế mà khi xa nhau tôi lại càng nhớ anh nhiều hơn. Lên cấp 3 thì tôi cũng lờ mờ nhận ra tình cảm của mình nhưng vì mặc cảm hoàn cảnh nên tôi vẫn không dám thổ lộ. Tôi và anh khác xa nhau nhiều thứ, anh là con trai một của một gia đình công nhân viên chức khá giả, bố mẹ đều là giáo viên và lại có ngoại hình, đào hoa, phong nhã. Còn tôi lại là một cô bé con nhà nghèo, quê mùa, đen đúa, xấu xí. Khi học phổ thông hai đứa học khác lớp nhưng vẫn gần nhau vậy mà chúng tôi lại chưa từng nói chuyện, cái cảm giác rụt rè, mặc cảm đã để anh đi xa tôi. Rồi bao bộ bề cuộc sống đã cuốn tôi đi, tôi vẫn nhớ về anh mãi nhưng không thể nào thổ lộ được.
Hết phổ thông, chúng tôi đều bước chân vào giảng đường, anh thi đậu vào một trường đại học ở quê, tôi vào học tại một trường cao đẳng ở thành phố nên lại càng xa nhau hơn. Thấm thoắt 2 năm trôi qua, tết vừa rồi bọn tôi lại gặp nhau trong dịp họp lớp 9 sau 5 năm, lòng tôi lại bồi hồi xao xuyến. Vẫn ánh mắt và nụ cười hiền đó, anh làm trái tim tôi loạn nhịp. Thế rồi đến hẹn lại lên, sau kì nghỉ tết chúng tôi lại khăn gói vào trường, lại xa nhau trong một thời gian dài. Giờ đây ở nơi đất khách quê người lòng tôi vẫn nhớ về anh da diết, không biết nơi ấy anh có một khoảng trời riêng cho tôi hay không hay chỉ mình tôi đơn phương? Có lẽ vì tình cảm dành cho anh đã chiếm hết con tim nên tôi không thể nào mở lòng với một ai khác dù đã bao năm trôi qua. Không biết bao giờ những ký ức về anh mới mờ nhạt trong tôi?
chocon