Sau 4 tuần công chiếu trên địa bàn phía Nam, bộ phim Khi đàn ông có bầu đã đạt doanh thu trên 10 tỉ đồng. Người chủ sản xuất của bộ phim này từng là một học sinh nghèo, ngồi ở góc phố vá xe đạp kiếm tiền ăn học chỉ với ước muốn được làm nghệ thuật. Đó là nghệ sĩ hài Phước Sang mà chức danh đầy đủ hiện nay là Tổng Giám đốc Công ty Cổ phần Đầu tư giải trí Phước Sang. Anh đang sở hữu ba sân khấu kịch, một trung tâm giải trí văn hóa Quốc Thanh, một hãng phim và một nhà hàng tiệc cưới Nhân Đôi...
![]() |
Ông bầu Phước Sang. |
Vốn là thành viên nòng cốt của phong trào văn nghệ Trường Mạc Đĩnh Chi, từng diễn kịch câm, kịch hài trong đội kịch Nhà Văn hóa quận 6 nên năm 15 tuổi, Phước Sang dễ dàng đậu thủ khoa vào lớp diễn viên khóa 9 Trường Nghệ thuật Sân khấu 2. Gia đình nghèo lại đông anh em, để có tiền trang trải việc học, ngay năm đầu tiên, Phước Sang đã rủ vài bạn đồng môn xa nhà, ngày ngày vừa đến lớp vừa đội nắng, dầm mưa ngồi vá xe ở góc đường. (Nhờ chứng kiến cảnh này mà sau đó, đạo diễn Lê Xuân Hoàng đã mời Phước Sang và Hoàng Sơn vào vai sinh viên đi vá xe trong bộ phim Vị đắng tình yêu).
Học xong năm thứ hai, Phước Sang bèn nghĩ tại sao không lấy nghề nuôi nghề bằng cách tổ chức sô cho cả lớp diễn thêm ngoài giờ học. Vậy là, anh đi liên hệ khắp nơi, từ cơ quan, xí nghiệp, đến nông trường, ở TP HCM và các tỉnh lân cận, hễ đâu cần thì anh điều lớp tới. Đèo nhau cót két trên những chiếc xe đạp cà tàng, vậy mà họ đưa nhau đi khắp nơi. Cứ học được chút gì là “hành” luôn chút đó. Có được tiểu phẩm bài tập nào là mang ra phục vụ ngay. Tiền kiếm được bỏ vào một quỹ chi tiêu chung, đến khi ra trường, chia đều số quỹ dư, mỗi người còn lận lưng khoảng bốn, năm chỉ vàng, tài sản không nhỏ vào thời điểm đó. Cả lớp diễn viên khóa 9 ấy sau khi tốt nghiệp được phân công về Vĩnh Long. Nhưng Vĩnh Long không phải là đất kịch nên lớp thất nghiệp, đành tan đàn xẻ nghé. Một số quyết sống chết với nghề, cùng Phước Sang dội ngược về TP HCM, xin vào đoàn kịch nào cũng không được nhận, bèn tự cứu lấy mình bằng cách xin làm cộng tác viên cho Nhà Văn hóa Thanh niên.
Được giao cho một cái kho để tự kiếm sống, Phước Sang cùng bạn bè dọn dẹp, sửa sang thành một điểm diễn, mời một vài nhóm hài đàn anh, đàn chị về hợp tác. Riêng nhóm hài của lớp gồm toàn người trẻ mới ra trường, lấy tên Tuổi đôi mươi. Thử diễn vài lần thấy cũng có người đến xem, cả nhóm bèn ngồi lại chọn tên cho điểm diễn, lấy ngay địa chỉ của nhà kho, số 135 Hai Bà Trưng đặt thành Sân khấu hài 135 Hai Bà Trưng. Có nhóm rồi, có sân khấu riêng rồi, nhưng vì “chưa ai biết mình là ai” nên tiền diễn được chỉ đủ chia nhau củ khoai, trái bắp. Phải đến năm thứ ba, khi nhóm Tuổi Đôi Mươi có những tiểu phẩm đoạt giải nhất liên tục trong ba lần Liên hoan Sân khấu hài TP như Xích lô, Chuyện tầm ruồng, Những kẻ không có trái tim, Hội thi nói láo... thì Sân khấu 135 Hai Bà Trưng mới được công chúng chú ý, được xem như là một “trung tâm hài”, nơi giao dịch, phân phối các tiết mục hài cho nhiều điểm diễn ở TP và các tỉnh, thành, trở thành cái nôi cho hầu hết các học viên sân khấu mới ra trường thất nghiệp về thực tập. Là một người năng động, luôn đề xướng nhiều ý tưởng mới, nắm bắt nhanh hơi thở của thị trường, được bạn bè tin tưởng nên từ một “bầu sô” bất đắc dĩ năm 16 tuổi, Phước Sang trở thành một người quản lý, tổ chức biểu diễn chuyên nghiệp lúc nào không hay.
Khi Phước Sang nhận cái kho đầy bụi bặm mà Nhà Văn hóa Thanh niên TP giao cho như một nghĩa cử cứu trợ, không ai nghĩ có ngày anh làm ra được hàng trăm triệu đồng lợi nhuận, biến nơi bỏ hoang này thành một trung tâm hài kịch, sáng đèn suốt năm của TP. Nhìn vào Sân khấu 135 Hai Bà Trưng lúc ấy, có người cho rằng Phước Sang chẳng qua gặp may, nhằm lúc phong trào tấu hài đang lên nên đứng được. Nhưng khi hàng loạt chương trình “không giống ai” do anh tổ chức mà chương trình nào cũng thắng lớn thì người trong giới mới thật sự “tâm phục khẩu phục”. Chẳng hạn chương trình Tiếng hát danh hài được diễn ra liên tục tại các điểm: Nhà hát TP, rạp Thủ Đô, Nhà Văn hóa Thanh niên, rạp Hào Huê... Chỉ là việc làm khác đi một chút điều bình thường, lâu nay khán giả vốn quen xem các danh hài diễn kịch, nay đến nghe họ hát và họ hát cũng không tệ. Vậy là chương trình kéo dài suốt cả tháng vẫn chưa hết khách. Rồi đến Nước mắt danh hài tại Nhà hát Hòa Bình, mời người ta đến xem các danh hài diễn bi kịch. Điều “trái khoáy” này cũng thu hút khán giả suốt nhiều tuần liền.
Ở lĩnh vực điện ảnh, tuy là người bước lên toa tàu cuối trong số những nhà sản xuất tư nhân song lại là người thành công nhất khi chưa có một phim nào bị lỗ vốn trong số hơn 20 phim truyện video, chưa kể sự thành công vượt bậc về doanh thu của hai bộ phim truyện nhựa Em và Michael và Khi đàn ông có bầu. Anh cũng là nhà sản xuất phim tư nhân duy nhất còn lại của thời phim mệnh danh “mì ăn liền” có đủ quyết tâm và tài lực bỏ vốn làm phim sau khi cầm được giấy phép thành lập hãng phim của riêng mình. Khi dốc tiền của vào đầu tư những chương trình sân khấu không giống ai cũng như khi bỏ vốn đầu tư phim ảnh, Phước Sang đã làm không ít bạn bè ngày xưa phải đứng tim vì sự phiêu lưu, lắm khi liều lĩnh. Nhưng rồi, thành công tiếp nối thành công, người cho rằng anh có cái duyên làm ăn, kẻ lại nghĩ anh có số may mắn. Còn anh, anh biết mình là một kẻ phiêu lưu tỉnh táo.
Theo Người Lao Động, Phước Sang tiết lộ bí quyết kinh doanh của anh là phải biết tìm ra cái mới. Những chương trình mang ý tưởng lạ, có sức hấp dẫn và xuất hiện đúng thời điểm luôn thu hút công chúng. Ngoài một số bạn bè “nối khố” thân thiết từ hồi lớp diễn viên khóa 9 và các học viên mới ra trường hằng năm anh cưu mang, Phước Sang luôn được nhiều nghệ sĩ hỗ trợ. Họ luôn sẵn sàng góp một tay khi anh cần. Họ đến với anh vì cái tình chứ không phải vì tiền.
Bây giờ sự nghiệp đã khá ổn, Phước Sang chỉ còn chỉ còn cánh cánh chuyện vợ con. Anh nói: "Tôi buồn vì số muộn màng, chưa vợ. Yêu ai cũng chân thành nhưng duyên số chưa đến!”.