Anh thao thao bất tuyệt với những câu chuyện giữa anh và người ấy, với những việc anh đã làm vì người ấy. Có lần, chúng ta đi dạo, anh đã dừng thật lâu để lựa một chiếc móc khoá. Khi đó, em đoán biết chiếc móc khoá ấy không phải dành cho mình nên em đã quay đi để tránh nhìn thấy vẻ hăm hở trên gương mặt anh. Hôm sau, anh hạnh phúc khoe với em chiếc móc khoá ấy đang được treo trên xe, bên trong là hình một cô gái không phải em. Rồi từ những quả cau chín đỏ, anh xếp thật tỉ mỉ thành hình hai trái tim lồng vào nhau rất đẹp, bên trong là hai tấm hình, một của anh, và một không phải em. Rồi anh còn khoe với em tấm hình ép trong cuốn sổ tay của anh, “nhìn tấm hình này mới làm việc được", anh đã nói thế. Nó luôn được đặt cạnh hình của anh, tấm hình đó không phải em.
Ban đầu, em thích thú nghe anh kể những chuyện ấy. Nhưng càng ngày, em càng nhận thấy anh còn rất nặng lòng với người cũ, vậy tại sao anh lại chia tay? Em đã từng hỏi anh, và anh nói “vì tình cảm đã nhạt nhoà”. Em lại hỏi “tại sao nhạt nhoà?”. Anh trầm ngâm, không trả lời. Em tôn trọng quá khứ của anh nên không hỏi gì thêm và cũng không nhắc đến bất cứ gì thuộc về quá khứ của anh. Và giờ đây, đã 365 ngày trôi qua kể từ khi ta yêu nhau, anh vẫn thế, đi bên em, anh vẫn nhắc đến người cũ với niềm tự hào. Những lời nói ngập tràn hạnh phúc lẫn tiếc nuối của anh như những mũi dao đâm thẳng vào tim em. Em đau, đau lắm anh à. Nhưng em vẫn cố làm anh vui, vì em sợ mất anh! Anh nói “Em đừng so sánh mình với họ”. “Tại sao?” “Vì họ là những người tốt, rất tốt”. “Ý anh là em không tốt? em không tốt ở điểm nào? Anh nói em biết đi, em sẽ sửa được mà!” Anh trả lời em bằng sự im lặng. Có phải em không tốt bằng họ vì em là chị cả trong một gia đình không khá giả, em còn đứa em nhỏ, mẹ già, cuộc sống gia đình sau này sẽ một mình em gánh vác, gánh nặng gia đình em cần anh chia sẻ. Trong khi, họ đều là con cưng trong những gia đình giàu có, gia đình họ có thể mang lại cho anh một sự nghiệp vững chắc?
Anh đã nói với em nhiều lần, rằng “nếu không phải vì em thì anh đã không làm việc ở chỗ này” và vì điều đó nên anh hoàn toàn có lý khi trút hết những cơn bực bội lên đầu em. Nhiệm vụ của em là phải làm mọi cách để anh vui. Bạn bè nói em khùng, khuyên em không nên quỵ luỵ anh, khuyên em nên chia tay. Nhưng tụi nó có biết là em hạnh phúc đến dường nào khi được ở bên cạnh anh? Bài trắc nghiệm tâm lý trên báo TTGĐ số ra ngày 17/3/2008, như một lời khẳng định tình cảm anh vẫn chia nửa cho người ấy. Em không ngạc nhiên với kết quả đó. Tại sao vậy anh? Tại sao anh vẫn còn yêu thương người ta đến thế mà lại chia tay? Tại sao anh đến với em rồi lại dằn vặt, tiếc nuối về quá khứ? Tại sao em lại yêu anh đến bất chấp tất cả? Tại sao em phải làm mọi thứ để đem niềm vui đến cho anh, người chỉ đem cho em đau khổ và nước mắt?
Đêm qua, em nhận được dòng tin nhắn “khi em đến với anh, em không còn là cô gái trong trắng”. Em điếng người. Hoàn toàn bất ngờ khi anh nói ra lời xúc phạm ấy. Em đã cho anh tất cả. Em nuôi một ước mơ đẹp về tương lai chúng ta. Nhưng dường như anh không quan tâm. Thời gian gần đây, anh tìm mọi lý do để chia tay. “nhận nhiều quá nên chán, muốn chia tay”, nhỏ bạn thân từng nói với em về anh như thế nhưng em không tin anh thuộc loại người đó. Bao nhiêu ngày yêu anh là bấy nhiêu ngày em phập phồng lo sợ. Sợ một ngày anh quay về với người yêu cũ, sợ một ngày em mất anh. Bao nhiêu đêm em hoảng hốt giật mình khóc oà trong giấc ngủ khi nhìn thấy anh đi bên người khác. Em đã làm mọi cách để níu giữ bước chân anh, nhưng giờ đây đã đến lúc phải để anh ra đi.
Anh hãy đi đến nơi mà anh cho là tốt đẹp. Anh hãy làm bất cứ điều gì tốt cho anh. Nếu người ta yêu anh và có thể đem đến cho anh sự nghiệp vững chắc, em mừng cho anh! Bởi vì em yêu anh, em luôn cần anh. Thế nên, hãy quay lại với em bất cứ khi nào anh muốn, Sọ Dừa của em!
coconut