Em tự tạo con đường trước mắt em càng trở nên gập ghềnh khó khăn hơn bao giờ hết mà em chỉ sợ mình không vượt qua được, mà như thế lại không phải là em một tí tẹo nào cả.
Em phải cố gắng, cực kì cố gắng trong những ngày còn lại mới được. Em không thể thả hồn mình đi hoang được nữa. Sống đắm mình trong bay bổng của tình yêu thế là đủ rồi. Em giật mình nhìn lại những gì mình cố gắng trong thời gian qua thật là vô ích. Bạn em bảo nó không muốn nhìn thấy em chai sạn thế này, nó không muốn nhìn thấy em dùng cái ý trí để điều khiển tình cảm. Nhưng có lẽ phải vậy thôi, em không còn nhiều thời gian để mộng mơ và lãng mạn nữa rồi, em không đủ sức để nuôi một thứ tình yêu không có thật nữa.
Em sẽ dồn tình yêu của em vào Wheat, cái cây mà em trồng 2 tháng nay, nó cũng đơn độc, cô đơn lạnh lẽo và cần tình yêu như em vậy. Em sẽ nuôi nó, để chờ một ngày nó sẽ ra hoa và vẫn hi vọng một lần được nhìn thấy hoa của Wheat, được nhìn thấy Wheat cười trong nắng xuân hạnh phúc.
Cũng như em đã từng cười hạnh phúc. Mầm mới đang nảy chồi mà anh. Chấm dứt thôi phải không anh? Khi cái status của em không còn nồng nàn nữa, khi tình yêu phải chịu nhiều áp lực, em trở về với chính bản thân mình, ôm nhẹ mình vào lòng và tự hát lời ru: "À ơi nông nổi ngủ ngoan", để rồi em sẽ tự bật nhạc Trịnh lên, tự an ủi mình bằng tình yêu vô thường vậy. Có lẽ hai trái tim chúng ta không đập cùng một nhịp phải ko anh?
Nguyễn Thị Lương