Tình yêu đến một cách dễ dàng và nhanh chóng thì nó cũng nhanh chóng vụt mất và tan biến như mây. Đã có lúc tôi cố gắng níu kéo tình cảm của chúng tôi nhưng càng níu kéo tôi càng nhận ra một sự thật là anh đã không còn yêu tôi nữa. Tôi biết tìm đâu ra những ngày tháng hạnh phúc bên anh như ngày xưa?
Chiều nay, vô tình bắt gặp hình ảnh gia đình anh thật hạnh phúc,lòng tôi lại đau xót. Khi tôi đến với anh, anh đã có gia đình, còn tôi chỉ là người thứ ba. Vẫn biết là thế nhưng tôi không thể ngăn nỗi cảm xúc của mình khi ở bên anh và thế là tôi đã yêu anh trong mù quáng và ngây ngô. Khi ở bên anh, tôi cứ nghĩ anh sẽ không bao giờ lìa xa tôi, tôi đặt hết niềm tin của mình vào tình yêu của anh, nhưng niềm tin đó từ từ trở nên yếu ớt và hoài nghi.
Anh dần trở nên thờ ơ và lạnh lùng với tôi, tôi cố hướng suy nghĩ của mình rằng anh làm thế chỉ để che giấu trước mọi người, rằng anh rất yêu tôi, anh vẫn còn yêu tôi. Đã có lúc tôi quá yêu đuối và mất tự tin vào bản thân mình, đã có lúc tôi nghi ngờ rằng ngoài tôi ra anh còn yêu thêm một người khác nữa. Tôi bắt đầu thấy mọi việc trở nên nặng nề và căng thẳng. Tôi cảm thấy buồn nhiều hơn vui, tâm trí suốt ngày cứ nghĩ về anh với những nghi vấn ghen tuông. Nhưng trước một người quá cứng rắn, mạnh mẽ, lịch lãm và đào hoa như anh, tôi lại càng trở nên yếu đuối, mất tự tin và khờ khạo. Tôi dường như lúc nào cũng chạy theo anh, chạy theo lối điều khiển tình cảm của anh để rồi tôi đuối sức, mệt mỏi và chán chường. Mọi người xung quanh tôi nhận thấy ở tôi những điều đó và thật là tồi tệ khi t ôi không làm chủ được cảm xúc của mình. Tôi thật hèn nhát vì không muốn và không dám nói lời chia tay với anh mặc dù ý muốn đó đã xuất hiện trong tôi từ lâu. Tôi thật ích kỷ, tôi không muốn mất anh, tôi yêu con người của anh, yêu những gì thuộc về anh, nhưng càng cố gắng được ở gần bên anh, tôi càng bị anh lẫn tránh và từ chối.
Tôi quyết định chia tay với anh sau vài ngày kể từ cái hôm tôi và anh gặp nhau nói lời yêu thương để hàn gắn những khoảng trống sau bao ngày anh lẫn tránh tôi. Tôi thật hèn nhát và mất tự tin đến nỗi tôi đã không gặp mặt anh để nói lên điều đó, tôi nhắn tin cho anh nội dung chỉ vỏn vẹn trong một tin nhắn "Em thấy mình nên kết thúc, những gì đã qua hãy xem như là kỉ niệm đẹp, bây giờ em xem anh như là một người anh. Chúc anh hạnh phúc! "
Những gì đã nói với nhau, những gì đã trao cho nhau, tất cả đã thật sự kết thúc chỉ qua một tin nhắn và anh cũng không trả lời lại. S ự im lặng của anh thật là đáng sợ nhưng sự bình thản và dững dưng của anh trước mặt tôi còn đáng sợ hơn cả sự im lặng đó. Khi người ta yêu nhau thì người ta sẽ làm tất cả để bày tỏ tình yêu đó, còn khi đã hết yêu thương thì nói một lời chia tay sẽ kết thúc tất cả. Bây giờ, khi đối diện với anh, tôi không biết mình nên nghĩ thế nào về anh, về tình yêu của chúng tôi, về thứ tình cảm anh dành cho tôi. Đã có lúc tôi cảm nhận được anh đến với tôi ban đầu là tình yêu nhưng sau đó tình yêu ấy được nuôi dưỡng bằng lòng thương hại. Và thật tàn nhẫn nếu điều đó là sự thật. Nhưng giờ đây, là tình yêu hay là lòng thương hại thì cũng đã qua rồi, đã thật sự kết thúc rồi.
Tôi thật lòng cầu chúc cho anh tìm thấy hạnh phúc bên gia đình, bên người vợ hiền và hai nhóc con bụ bẫm của anh trong từng giờ,từng phút. Còn riêng tôi, ở sâu thẳm trong trái tim mình, tôi còn lưu giữ hì nh bóng của anh rất rõ ràng và sâu sắc.
búp bê không tình yêu