Anh cũng có lúc hỏi mình như vậy, anh chỉ muốn, một ước muốn nhỏ nhoi khi chấm dứt những công việc mệt mỏi, anh về nhà, nhìn thấy em, lòng anh thấy ấm áp, nỗi mệt mỏi cũng dần tan biến. Em còn nhớ không những ngày em đi công tác, anh cô đơn, lạc lõng giữa bao người. Nhớ em! Rồi những ngày nhìn thấy em làm việc vất vả, người em đen khô vì cái nắng hè oi ả. Anh nhìn và thấy lòng mình xót xa. Anh sợ cái nắng nóng, cái lạnh cắt da cắt thịt của mùa đông làm em anh ốm, mệt mỏi. Vậy là đã 5 năm, em là vợ của anh, 5 năm em là của anh. Trong mắt mọi người, anh là người thật may mắn. Anh biết và anh luôn hãnh diện.
Ấy vậy mà ngày xưa - cái thời còn cắp sách đi học cùng nhau, chắc em còn nhớ: Hai chúng ta ghét nhau lắm lắm, nói chuyện với nhau được một, hai câu là đã cãi nhau to rồi. Hình như còn chưa đủ, vì có lần bất hoà chúng ta đã từng không nhìn mặt nhau nữa. Vậy mà... 5 năm, tính cách anh trầm hơn, chín chắn hơn là vì em. Thường thì con ngựa bất kham, luôn muốn trải bước chân trên những cánh đồng rộng mênh mông, vậy mà giờ đây, anh chỉ muốn sống êm đềm bên em, bên con. Như vậy có phải là con ngựa đã được ghìm cương không em, hay là đã được thuần phục rồi nhỉ! 5 năm - thời gian không phải là dài nhưng không phải là ngắn để hiểu thấu tâm tính của nhau. Em thường nói tính anh ngang, hiếu thắng, nhưng trước em, anh thấy mình nhỏ bé lạ, anh không thể hiếu thắng trước những dây lạt mềm của em, phải không em! 5 năm qua cũng từng thời gian ấy, anh luôn thầm cảm ơn ông trời đã ban em cho anh và cũng thầm cảm ơn số phận nhiều nhiều.
Sự thật là xung quanh anh có nhiều nhiều người lắm không được hạnh phúc như anh đâu, anh biết, nhưng anh vẫn phải cảm ơn những người phụ nữ như em đã làm, đã hy sinh nhiều điều để những người đàn ông như anh đây cảm thấy yên lòng công tác, phấn đấu. Cần lắm những người phụ nữ như thế!
Hồng Anh