Không nói ra, nhưng trước đây nhiều quý ông, kể cả những nhà nghiên cứu thị trường lừng danh trên thế giới đã cho phái yếu là “gà công nghiệp” trong thế giới của "tech”. Vì thế nên từ lâu, những sản phẩm này được sản xuất ra, từ tính năng, đến hình dáng, mẫu mã, trọng lượng đều để dành cho phái mạnh.
Không được quan tâm, cũng không được phục vụ tận răng như đàn ông, nhưng không vì thế mà phụ nữ bỏ qua những cái họ cũng đáng được hưởng, và một làn sóng mới, mạnh chẳng khác gì sóng thần Ấn Độ Dương (nhưng cơn sóng này chẳng gây nguy hại, thậm chí hiện tượng “bóng hồng” tràn ngập các trung tâm, siêu thị điện tử.
Trước làn sóng này, thế giới mới ngộ ra một điều: trong đầu phái đẹp, đâu chỉ có son phấn. Và thế là người ta không tiếc thời gian, công sức, tiền bạc để mở ra những cuộc thăm dò, với mục đích điều tra xem nhu cầu sử dụng hi-tech của phụ nữ đang “nằm” ở đâu. Và kết quả, thật cay đắng cho những quý ông bảo thủ.
Nếu trước đây, đàn ông chuyên trị 100% thị trường “tech”, thì bây giờ họ đã phải nhường lại 46% cho mẹ, cho vợ, cho người yêu và cho con gái (nghiên cứu của công ty NPD từ năm 2005, nguồn Mobilemag).
Ngay ở Mỹ, trong năm 2005, tổng doanh thu của thị trường công nghệ đạt 107,2 tỷ USD thì phái đẹp đã chiếm 49,3 tỷ USD.
Ở Việt Nam, đến nay vẫn chưa có thống kê rõ ràng, nhưng những cô nàng tai đeo bluetooth, vai khoác laptop, cổ đeo USB tay cầm điện thoại thông minh hay iPod đã tràn ngập trên đường phố, trong công sở, ở trường học, và cả trong nhà bếp.
Vì sao phụ nữ lại “lấn sân” sang lãnh địa mà từ lâu người ta quan niệm là chỉ dành cho nam giới? Để trả lời đầy đủ câu hỏi này sẽ rất phức tạp (phức tạp như bản thân người phụ nữ vậy). Nhưng có thể tóm gọn là: Vì phụ nữ rất thông minh. Thậm chí họ còn thông minh hơn nam giới, khi tận dụng tối đa tính năng của hi-tech, bao gồm tính năng “nguyên thủy” (vận dụng theo nghĩa đen của “tech”, nam giới thường chỉ áp dụng tính năng này); tính năng xã hội (thể hiện sự năng động) và tính năng thời trang (dùng như một đồ trang sức cao cấp).
Khi một phụ nữ chơi “tech”, thì không cần biết cô ấy sinh năm bao nhiêu, và đang ở xã hội nào, nhưng người ta đủ cơ sở để khẳng định đó là một phụ nữ của thế kỷ 21.
Phụ nữ thế kỷ 21, có thể hiểu theo nghĩa cô ta không còn chỉ biết đi chợ, nấu ăn, rửa bát, cho con bú và ngồi hàng mấy tiếng chờ chồng về ăn tối, mà cô ta có thể đến văn phòng, hoặc ngồi ở quán cà phê làm việc bằng laptop; vừa lái xe hơi, vừa trao đổi công việc, thậm chí tỏ tình bằng bluetooth; nghe những bản nhạc bất hủ của "The Beatles" bằng iPod; chơi game, ngắm nhìn những người đàn ông quyến rũ nhất hành tinh Brad Pitt, Tom Cruise bằng điện thoại thông minh; lưu giữ thiên nhiên, kiến trúc của những vùng đất cô ta vừa khám phá bằng máy chụp hình hoặc máy quay kỹ thuật số; cất giấu tư liệu, thậm chí cả bí mật cuộc đời mình bằng USB, một vật dụng chỉ “to” bằng nửa ngón tay út.
Bản chất thích những thứ “hoành tráng” của đàn ông chi phối cả cách chơi “tếch” của họ. Thực tế là rất nhiều đàn ông thích những thiết bị cố định, nặng nề, cồng kềnh và phức tạp. Ví dụ như tivi phải to, màn hình máy tính phải lớn, điện thoại cầm tay trông phải “khủng bố”. Đàn ông sẽ cảm thấy ngượng nếu trên tay họ là một chiếc máy nghe nhạc bé xíu, và có lẽ họ sẽ chẳng dám ra đường, nếu chiếc máy nghe nhạc đó màu hồng. Nhưng phụ nữ thì ngược lại, họ thích những vật dụng nhỏ nhắn, xinh xắn, càng nhiều màu sắc càng tốt, và tất nhiên là phải dễ sử dụng (ở mặt này thì phụ nữ đơn giản hơn đàn ông nhiều).
Nếu đàn ông thường “giấu” đồ hi-tech trong nhà, thậm chí dựng nên một thế giới riêng “bất khả xâm chiếm” để một mình mày mò, nghiên cứu và tự thưởng thức, thì phụ nữ, những con người hướng nội lại thích hi-tech “hướng ngoại” để cả thế giới chiêm ngưỡng họ đã dùng những sản phẩm công nghệ cao như thế nào, và một điều không thể chối cãi là qua họ, thế giới đã thấy tính năng của hi-tech “ăn đứt” tính năng truyền thống mà cánh đàn ông đã khai thác hàng bao thập niên qua.
Giờ đây, chiếc tai nghe không còn là một vật dụng đeo tai bất tiện, mà đã trở thành một chiếc băng-đô điệu đà để mái tóc không bị lòa xòa, nhưng khi cần gọi điện thì chiếc băng-đô này sẵn sàng trở thành chiếc tai nghe di động không dây. Hay chiếc laptop, không còn là “thế giới tri thức ẩn chứa bao điều kỳ bí” nữa, mà kết hợp chiếc túi đựng khá điệu với nhiều chất liệu, họa tiết, laptop đã trở thành một chiếc ví lớn, một chiếc túi xách tay tiện lợi, năng động và sang trọng.
Chiếc điện thoại di động cũng không còn bị giấu trong túi quần, giỏ xách, mà được trang trí hết sức quyến rũ và đeo trên cổ, trên cánh tay với những chiếc dây đeo đủ màu sắc, nhưng lại rất “tông xuyệt tông” với màu của trang phục, giày dép, iPod, vốn đã có nhiều màu sắc bắt mắt, nhưng chủ nhân còn diện cho nó những chiếc “áo khoác” bằng cotton, nhung kiêu sa, thậm chí là da cá sấu, da cọp, da beo…
Tuy phát hiện nhu cầu sử dụng hi-tech của cac quý bà, quý cô khá muộn, nhưng những đại gia sản xuất hi-tech không những nhanh chóng sửa sai mà còn phục vụ hết sức tận tình, thậm chí nhiều đại gia bắt đầu thờ ơ với những khách hàng truyền thống (nam giới) để quay sang phục vụ phái đẹp.
Đó là lý do chiếc laptop không còn cồng kềnh, nặng trịch với hai màu cơ bản là “đen buồn chán” và “nâu ảm đạm” nữa, mà đã được thu nhỏ với trọng lượng chỉ bằng một con cún con, còn màu sắc thì từ “xanh lãng mạn”, “trắng tinh khiết” cho đến “hồng lẳng lơ”. Chiếc điện thoại di động cũng không còn “khủng bố” như thuở mới khai sinh, mà trở nên nhỏ bé, dễ thương, nhiều màu sắc, khi cần có thể gọi điện, khi không cần thì có thể soi gương để thoa son, đánh phấn.
Trước đây, nhìn chiếc USB, dân tình biết nay là USB, vì cơ bản nó chỉ có một hình dáng. Nhưng bây giờ, không thiếu người nhầm USB là máy nghe nhạc mini, đồ chơi lướt ván của trẻ con hay chiếc khuyên tai của một quý bà.
Phụ nữ đã dùng hi-tech, và cả thế giới (ngoại trừ một số quý ông bảo thủ) đã ủng hộ họ. Nên đừng quá bất ngờ, nếu một ngày nào đó phụ nữ có mặt trong thị trường chứng khoán, trong Quốc hội và trong các chuyến thám hiểm ngoài trái đất nhiều hơn đàn ông.
(Theo Đẹp)