Em lại kiếm tìm con bạn để kể lể, nhưng vẫn không như em kể với anh. Ngày hôm nay, em đi trên đường và lòng thấy nặng trĩu, em lại bấm số anh, rồi lại tắt đi. Em đi trên đường, em tìm kiếm anh, mong nhìn thấy anh nhưng lại sợ anh nhìn thấy em, em sợ anh biết em đang nhớ anh, em sợ anh biết em đang kiếm tìm anh, em sợ mình lại khóc... Nhưng sao em muốn khóc quá, em muốn mình có thể dùng nước mắt để làm dịu nỗi nhớ anh, nhưng sao khó quá. Em vẫn nhớ câu hỏi của anh mỗi khi em nũng nịu: "cứ muốn là được à?" và sau đó anh vẫn chiều em, chở em đi lòng vòng để ngắm đường phố và ngắm người xuống phố. Nhưng giờ em muốn khóc, và em không làm được anh ơi Em biết giờ mình có quay lại với nhau thì cũng không thể như xưa, và cũng không thể làm mới được, tất cả đã qua, em đã chấp nhận, nhưng sao con tim em thì không hả anh? Em muốn quên anh thật nhanh để em không còn phải tìm kiếm hình ảnh ấy, em muốn quên anh thật nhanh để em không còn phải chịu đựng như thế này nữa... Mọi người bảo em phải thay số điện thoại đi, em cũng đã định thay rồi, nhưng em lại sợ anh sẽ không gọi được cho em. Sao em lại sợ 1 điều mà không bao giờ xảy ra thế nhỉ? Nhưng rồi em vẫn dùng số cũ. Và anh giờ vẫn dùng số điện thoại ấy. Chỉ anh và em, mới biết 2 số điện thoại ấy đi liền với nhau như thế nào đúng không? Nếu anh đổi số điện thoại, thì em vẫn dùng số đấy anh nhé! Em đã giận anh nhiều lắm, cả hận nữa. Em cũng giận gia đình anh nhiều lắm, em đã không làm điều gì nhưng rồi vẫn phải chấp nhận những lời trách móc đầy cay nghiệt đó. Nhưng rồi còn lại là gì? Vẫn chỉ là tình yêu em dành cho anh, hơn cả sự gian dối phải không anh? Chàng cảnh sát ngày xưa của em ơi, anh hãy sống hạnh phúc nhé!
htdh