Mùa thu nhỏ
Những vạt nắng nhảy nhót vô tư lự ríu ra ríu rít cuốn lấy chân mình, khe khẽ ngâm nga giai điệu quen thuộc. Cuộc đời vẫn đẹp sao tình yêu vẫn đẹp sao, đấy là bài ca mà thầy dạy Vật Lý cấp III của mình luôn sẵn sàng hát trong bất kỳ buổi liên hoan, họp mặt, chia tay hay văn nghệ văn gừng nào... Mình còn nhớ rất rõ, mái tóc điểm vài cọng bạc dài chấm vai, bồng bềnh như một nghệ sĩ thực thụ, nụ cười rộng hết cỡ và ánh mắt lấp lánh niềm tin yêu và hy vọng. Giá như trò cũng được như thầy nhỉ, lúc nào cũng tự tin mà ngợi ca cuộc đời vẫn đẹp sao...
Cả hơn tháng nay mình cứ bị công việc lôi đi xềnh xệch. Đuối! Đó đúng là cái từ chính xác để miêu tả tình trạng hiện tại của mình. Mà có lẽ lý do là bởi mình bị nhiều thứ cấu xé quá! Con tim vịn một miếng, cái đầu cắn một vạt, đôi tay bẹo một tí và đôi chân xí nốt phần còn lại. Có đôi khi lại nghĩ ô hay ta đang treo ngược lên cành cây!
Ngừng tay lướt trên bàn phím, hỏi cậu nhân viên xem kế hoạch phát triển sản phẩm mới tiến hành đến đâu. "Hai ngày nữa em sẽ trình lên chị" - Ừ, cố gắng nhé! Cậu này khá đấy, tốc độ làm việc chóng mặt, nhưng để xem bản kế hoạch hoàn hảo tới mức nào.
Gần trưa, tiếp một vị khách, mình già cả rồi thì phải, cảm giác như không muốn cựa, mới có nửa ngày mà. Sáng nay tươi roi rói là thế mà giờ sinh lực tràn trề nó chui vào cái hố đen nào rồi không biết... Cái bắt tay hờ hững cho họ ra về. Xong! Nhớ đến cái bắt tay của ông giám đốc Golf, trời ạ, cứ như là ra uy hoặc muốn xem bàn tay phụ nữ cứng hay mềm. Lần đầu tiên mình thấy một cái bắt tay như thế, đau đến thấu xương. Nhưng mặt lại cười tươi như hoa và mắt đúng tâm con ngươi mình. Mình chắc mẩm, lần sau phải chọn thế thủ, và may mắn là sau này chỉ phải giải quyết việc qua điện thoại.
Chiều, lại có khách...
Hết giờ làm, cái sinh khí ngời ngời ban sáng gần như không còn lấy một li. Nó đã chạy cả vào mớ công việc và chạy theo cái quả lắc của mình mất rồi.
Có mơ mình cũng không tưởng tượng được vết thương ấy lại kéo dài đến thế, âm ỉ đến thế. Cũng chả thể nào mà tưởng tượng ra cái lời bói tiên tri vớ vẩn tuổi học trò lại linh nghiệm đến vậy. Mình bị nó cuốn lấy, đôi khi cảm thấy ngạt thở.
Đôi khi cười ha hả lên vì những tưởng mình đã khâu lại được.
Đôi khi giật mình hóa ra nó vẫn nằm yên đấy, không suy suyển.
Đôi khi muốn vo tròn nó lại, ném đi đâu đó bên kia bờ đại dương hay ra khỏi trái đất lại càng sướng!
Và, đôi khi, có những lúc như lúc này đây để biết rằng, mình nhỏ nhoi biết chừng nào và mình điên rồ biết bao nhiêu.
Biển vẫn xa xăm, sóng vẫn bạc đầu, chỉ có người đã khác rất xưa.
Từ cái mùa Giáng Sinh năm ấy, mình gần như dễ bị tổn thương, dễ xúc động hơn, dễ mệt mỏi, chán nản hơn, dễ tất tần tật các thứ mà trước đây mình vốn không sở hữu nó, không quen nó...
Mình biết, mình không đúng, mình biết mình đang sai, mình biết mình không được phép đối xử với chính mình như thế! Mình biết mình vẫn còn nhiều việc để quan tâm, để làm.
Gượm đã, hay là tự mình đang huyễn hoặc nhỉ? Tự mình đang tạo ra trò chơi với chính mình?
Không cần biết đó là gì, mình phải dừng cuộc chơi ấy lại thôi. Không cho nó xoay vần nữa. Lách người ra một chút nào, thoát khỏi cái vòng tròn ấy, nhè nhẹ, khẽ thôi, đừng đánh thức thêm bất kỳ mối nhợ nào cả.
Khẽ thôi em, khẽ thôi...
Vài nét về blogger:
"Hãy yêu đi rồi muốn làm gì thì làm". Đặt lòng mến vào công việc mình làm, con người mình gặp - Mùa thu nhỏ, lắng nghe là cho đi. Lắng nghe còn là tự hiến (A. Bourcois Mace).