Em đang sống trong hy vọng và chờ đợi anh quay về nhưng thật sự em cũng rất lo nếu một lần nữa anh sẽ bị vấp ngã. Người ta nói "nhất quá tam", hiện tại anh mới bị vấp ngã 2 lần vẫn còn có thể quay đầu lại được. Em tin vào bản thân có thể chờ đợi anh nhưng thật sự em không tin vào bản thân anh sẽ vượt qua.
Đã bao nhiêu đêm nước mắt rơi vì anh, đã bao nhiêu cuộc điện thoại tìm anh khi nghe tin anh không về nhà. Có bao giờ anh hình dung ra được cảnh em thức trắng vì anh vì lo sợ anh sẽ gặp chuyện không may, rằng anh sẽ đi vào con đường cũ: "ma túy".
Có đôi lúc em thấy mình thật nhỏ bé còn cuộc sống lại rất rộng lớn nên không thể che chở cho anh được, uh` mà em nhỏ thật vì nhỏ bé quá nên không thể làm được gì, chỉ biết ngồi khóc thôi. mà 20 tuổi đã được gọi là lớn chưa vậy anh?Anh biết không em thấy mình thật ngốc nghếch lắm:em không biết chạy xe honda, sinh ra và lớn lên ở thành phố nhưng chưa có bao giờ em được đi ra ngoài nhà, ai cũng gọi em là con của hai lúa.
Có đôi lúc em thấy mình như là người ngoài hành tinh mới rơi xuống quả đất này. Nên lúc quen anh , em thật sự học hỏi rất nhiều điều. Em đã quen với sự có mặt của anh, dường như là bị lệ thuộc vào anh vậy. Vào những ngày cuối tuần, những dịp lễ, những giờ em tan ca điều có anh đợi sẵn. Anh biết gì không ? Khi anh lại rước em nhưng vẻ mặt em vẫn tỉnh bơ còn tỏ ra cáu gắt vì có người bám sát mình, em xem như sự có mặt của anh cứ như là chuyện nhỏ nhưng thật sự là trong lòng rất vui, có lẽ là anh không hề hây biết, cái miệng của em vẫn mỉm cười suốt cả đọan đường về nhà đó. Điều em hạnh phúc nhất là khi anh dắt em về nhà và bảo với mọi người đây là bà xã của con. Vui đấy nhỉ?
Thật sự em thấy anh thật tốt, thật dễ thương, còn cảm ơn ông trời đã mang hạnh phúc đến cho em, vì em đã không nhận được tình thương của gia đình thì bù vào lại có anh vì anh là người từng lo lắng đứng ngồi không yên khi em bệnh dù chỉ là cảm nhẹ thôi, người lặn lội qua rước em tan ca dù nhà 2 đứa rất là khá xa mà trong khi đó công ty của em rất gần nhà chỉ có năm phút là tới rồi. Anh là người hiểu em thích mặc gì, ăn gì, nghĩ gì.
Chuyện tình hai đứa như một giấc mơ vậy, giữa anh và em không bao giờ gây nhau về một người thứ ba vì hai đứa rất hiểu nhau mà. Nhung em lại thấy ông trời lại đùa cợt em mang anh đến lại mang anh đi. Cái gì đến cũng đã đến rằng em đã mất anh, rằng anh không thể thắng nổi bản thân anh, không thể thắng lại "cái chết trắng". Một năm trước em vui mừng ra đón anh về, nhưng năm nay lại là người tiễn anh vào trường cai nghiện. Hãy tự tin vào bản thân anh nhé, có lẽ em sẽ bị gọi là kẻ ngốc vì mong chờ, hi vọng một người nghiện thức tỉnh. Nhưng em không nghĩ như thế? Anh có nhớ em đã nói gì khi gặp anh không "dù mọi người có bỏ rơi anh, có xa lánh anh thì anh vẫn còn có bé chỉ cần anh thật sự không dối em", thật đúng vậy chưa bao giờ anh lừa dối tình cảm của em.
Đừng bao giờ bảo em phải rời bỏ anh nhé. Anh không nghe câu nói này: Con người ta nếu không gặp thử thách, vấp ngã thì sẽ lớn lên và khôn ra được. Em thấy điều đó rất đúng, vì em đã có thể sống tốt khi không có anh. Đã có thể tự chạy xe đi làm nè, đã có thể tự chăm sóc mình khi bị bệnh, thậm chí còn có thể dạo phố một mình dù không có anh bên cạnh tuy hơi buồn một chút. Thật sự hi vọng anh có thể cùng em làm lại từ đầu.
nguyễn thảo