Tại em tất cả mà, tại em thiếu đi lòng tin tưởng ở anh, tại em hay nghi ngờ, suy đoán, tại em để anh vuột khỏi vòng tay của mình. Nhưng anh ơi, có bao giờ anh tự hỏi rằng tại sao em lại mất đi niềm tin ở nơi anh chưa ? chắc là chưa đúng không anh ? niềm tin của em vụn vỡ khi em biết rằng anh đã dành một tình cảm, những dòng nhắn nhủ đầy ắp yêu thương cho một người xa lạ, khi mà em và anh đang có những ngày hạnh phúc bên nhau. Em đã tự cho đó là sự nói dối không thể nào chấp nhận nổi. Nhưng bây giờ thì em hiểu ra một điều là anh có khoảng trời của riêng anh và em không nên đụng chạm vào khoảng trời riêng ấy của anh, đó là những thứ rất riêng tư cơ mà, nếu em làm được điều ấy thì em sẽ có một hạnh phúc trọn vẹn bên anh.
Cái suy nghĩ ích kỉ lại không cho phép em làm điều ấy, nó làm em từ nghi ngờ này đến nghi ngờ khác, mãi không dứt được, chỉ với một mục đích duy nhất là anh phải là của riêng em, duy nhất một mình em, vĩnh viễn là thế. Cuộc đời không đơn giản chỉ là những con số cộng lại, nó phức tạp nhiều hơn thế, là đầy những phép tính rối ren nhưng không cho phép con người ta làm sai được. Em đã đi trái quy luật ấy, em làm sai trong phép tính của mình và giờ đây thì em phải chịu hậu quả của nó cũng là lẽ đương nhiên thôi mà. Em chỉ buồn cho số phận, chỉ buồn lòng cho những gì yêu thương nhất em gửi gắm nơi anh, mà giờ đây em chẳng còn gì hết, anh không còn quan tâm đến việc em làm gì, nghĩ gì và như thế nào nữa rồi, với anh em chỉ là vô nghĩa mà thôi.
Anh ơi, dù anh không nói thì em cũng cảm nhận được điều ấy, em nhạy cảm, và điều ấy làm em sẽ khổ suốt đời thôi. Nhiều lúc em muốn thoát khỏi cuộc sống này, em sợ áp lực, em sợ nhiều điều làm em phải suy nghĩ, em sợ cả việc sẽ mất anh khỏi cuộc đời em, em hèn nhát, và em không xứng đáng, thực sự em hèn nhát quá mà. Anh ơi, em đau lòng, xót xa quá vì thế là em sẽ mất anh trong từng nếp nghĩ, con đường phía trước của em sẽ không êm đẹp nữa đâu, vì trong suy nghĩ của anh em không có vị trí nào hết, mất luôn cả sự tôn trọng rồi. Em biết phải làm gì đây ?
HTML