Biết vậy vẫn thật hụt hẫng, không muốn bước đi, chỉ muốn tìm một bờ vai thật vững tựa vào để khóc, khóc một lần nữa, một lần duy nhất từ khi quen anh cho trôi hết những uất ức trong lòng. Muốn nói với anh thật nhiều, nói hết những tình cảm chất chứa trong lòng, nói về cảm xúc thật những lúc vô tình đi qua con đường quen, nói về ngày cuối cùng ấy vô thức tìm về nơi lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng hẹn hò, mải suy nghĩ về anh đến nỗi đi lạc ngay trên lối về đã quá quen thuộc với em. Nói về cảm xúc hiện tại của em tưởng rằng chỉ là thói quen dễ hình thành và dễ mất đi hóa ra không phải.
Mọi người vẫn bảo em khổ vì anh. Em chỉ cười mà lý giải đủ lý do nhưng tất cả chỉ là ngụy biện vì đôi lúc giật mình nhận ra tình cảm dành cho anh đã quá nhiều. Sao anh không một lần thẳng thắn với em nói về những gì đã qua, về người mới bên cạnh anh giống như anh vẫn tâm sự với em ngày xưa? Em sẽ ra đi đến một nơi nào đó có thể là rất xa, một nơi không có anh, không có kỷ niệm làm em nhớ về anh. Có lẽ giờ em chưa đủ can đảm để nói về tình cảm đã, đang và sẽ còn vương vấn trong lòng. Vẫn biết rằng có tình cảm với nhau làm gì để rồi không còn tình cảm, tình bạn cũng phai nhòa. Hóa ra ngày xưa bạn em nói đúng à? Hai người có tình cảm với nhau khó quay lại với nhau đơn thuần tình bạn. Ngỡ rằng đã xác định với nhau ngay từ đầu nếu có tình cảm cùng cố gắng giữ còn không có gì thì nên dừng lại ngay từ đầu, thế mà cả hai đều không làm được, lao vào cuộc tình chóng vánh để đến cuối cùng được gì: không là gì mà tình bạn cũng không còn như xưa.
Em không tiếc nuối vì được làm những gì mình muốn, sống thực với lòng mình dù giờ kết quả có thế nào. Anh bảo thì vẫn là bạn, không hiểu sao em cảm thấy chua xót đến vậy. Anh cũng biết mà, biết rằng làm sao có thể quay lại như ngày xưa được nữa, cốc nước tràn ly có khi nào lấy lại được không anh? Em cười mà tim đau nhói, cũng chỉ biết "vâng". Thà anh cứ nói thực tế đi rằng sau này chắc khó gặp nhau, mỗi đứa có một công việc riêng, những mối quan tâm riêng rồi vui với duyên mới có đâu thời gian để tìm đến nhau như ngày xưa. Khoảng cách vô hình do anh và em tự tạo ra biết bao giờ mới hết. Có lẽ em sẽ đỡ đau hơn. Quyết định ra đi của em có lẽ là lựa chọn tốt nhất lúc này. Em cũng muốn tìm cho mình một bờ vai vững chắc để dựa, một người có thể hy sinh vì em nhiều hơn những gì em làm vì họ. Và điều quan trọng là thật lòng với nhau, sống với nhau bằng cả trái tim chứ không phải nửa vời như anh. Em ra đi để anh không phải băn khoăn rằng anh sẽ tự rút lui để giữ cho em, em giữ cho anh hay anh giữ cho anh? Chúng mình cao thượng quá phải không anh? Chính sự cao thượng này nhen nhóm lên ngọn lửa tình cảm và chính nó cũng dập tắt đi tình cảm trong anh và em. Anh hãy tìm cho mình một bến bờ mới, bến bờ thực sự bình yên để tìm về. Giờ có thể em đau, đau lắm và rồi những con đường ngày xưa, những nơi anh và em đã đến chắc chắn em sẽ ít nhất một mình tìm đến, những lời hứa, những dự định của anh nhen nhóm cho em, em sẽ tự thực hiện được. Anh hãy cứ yên tâm, hãy cứ làm gì, nói gì về bến đỗ mà anh định dừng, đừng lập lờ như thế anh nhé! Anh có còn nhớ không? Cách giữ tình yêu chặt nhất là "yêu bằng cả trái tim mình".
Hoa tháng tư