Hoa Ban
Trong một thành phố xinh đẹp bình yên, trong một đô thị xa hoa sầm uất, trong một ngách tối vắng vẻ, trong một ngôi nhà hoang tàn, trong một chuyến tàu đêm ít khách hoặc trong một căn hầm bí mật chực chờ hơi thở tử thần… bọn chúng ở đó.
Khi phần “con” chiếm hết phần “người”, chúng đưa cặp mắt khát máu tìm kiếm. Một cậu bé non dạ cả tin, một thiếu nữ xinh đẹp yếu ớt, một ông già tuổi cao sức mọn, thậm chí một chàng trai khỏe mạnh cường tráng… chúng không từ một ai! Giống như những cá thể đột biến trong một quần thể xô bồ, chúng bị mất nhân tính, là những loài dã thú trong hình người, là phế phẩm của tất cả ô uế trong xã hội,… chúng ở đó, ẩn khuất và tồn tại như cơn ác mộng, vấy máu và tội ác trong bóng đêm. Kinh Thánh gọi chúng là “đứa con của Satan”.
Ai hiểu rõ chúng nhất? Là đồng loại. Cũng có thể là một người khác, chẳng hạn Bạc Cận Ngôn. Cách nhanh nhất khiến con người phát điên chính là nhốt họ chung với những kẻ điên. Sống trong một cái chuồng cuồng loạn, bị dày vò và kinh tởm bởi những lời nói, hành động phi nhân tính. Sẽ có một lúc nào đó, họ không thể xác định mình là ai, khỏe mạnh hay cũng bệnh hoạn. Tương tự thế, một nhà phân tích tâm lý tội phạm luôn phải suy nghĩ theo logic xiên xẹo, đuổi bắt hình thù của những “đứa con Satan”, đi trong thế giới méo mó ngược ngạo. Có lúc nào đó, anh bị đầu độc bởi mùi hôi địa ngục, bị đồng hóa trở thành một trong số chúng hay không?
Bạc Cận Ngôn là một chuyên gia về tội phạm giống như vậy. Anh luôn sống giữa ranh giới địa ngục và trần gian. Phải kiên định để không sa chân lỡ bước rơi xuống đầm lầy, cũng không thể hoàn toàn đứng trong thế giới sạch sẽ của một người thường. Anh luôn “bên cạnh địa ngục”, cách địa ngục một chút xíu, nhưng cũng cách trần gian một chút xíu.
![]() |
Bạc Cận Ngôn đem thời gian và sức trẻ vẽ hình thù của kẻ sát nhân, đi vào nội tâm biến thái của chúng, khai quật rác rưởi bên trong và trở về với tâm hồn toàn vẹn. Xã hội sinh ra những con quỷ dữ, cũng sẽ sinh một khắc tinh cho chúng.
Anh sống trong thế giới đáng sợ như vậy, mê mệt đuổi theo bóng tối mà quên mất chính mình không thuộc về nơi này. Sẽ có cô gái nào bao dung cho anh, cam tâm tình nguyện đi cùng con đường với anh, chấp nhận bản chất và sẵn sàng đón lấy rủi ro? Bạc Cận Ngôn là chuyên gia nổi tiếng, là vị giáo sư lừng danh, là cảnh đốc cấp cao hay bất cứ thân phận nào thì anh vẫn là một người đàn ông bình thường lương thiện, anh cũng cần bạn bè, gia đình, cần một cô gái dung hòa công việc và đời tư, cân bằng thiên thần và ác quỷ, gìn giữ và níu kéo linh hồn thanh sạch của anh.
Trong một chiều mùa đông, trời mây xám xịt, Giản Dao đã đến. Cô đoán Phó Tử Ngộ là một bác sĩ vì bàn tay và thói quen của anh ta. Cô đoán chủ nhân ngôi nhà đã trở về một năm vì cây thường xuân ngoài kia cao chừng một tuổi. Cô gái trẻ tuổi và tinh tế đó hoàn thành chính xác bài tập nho nhỏ của Bạc Cận Ngôn. Anh giữ cô lại với vai trò một người dịch thuật.
Cô dịch những khối hồ sơ bảo mật, nhẹ nhàng đi vào thế giới đẫm máu của anh như vậy. Giản Dao như nàng giai nhân vô tình lạc vào tòa thành của quái vật. Ngôi biệt thự trống trải và im ắng, nằm trên một quả đồi vắng vẻ và đơn độc, ở căn phòng khóa trái nào đó cất giấu hơi thở lạ, báo hiệu sự tồn tại của chủ nhân ngôi nhà. Anh là một người lập dị khó gần, anh có ham thích cố chấp với các món cá, anh sống cùng con rùa già chậm chạp và im lặng, anh như vị bá tước Dracula bí ẩn và nguy hiểm, nấu mình trong tòa lâu đài âm u, dùng thứ màu nhiệm nào đó khống chế và theo dõi mọi chuyện xảy ra trong ngôi nhà…
Duyên phận từng chút một tháo dỡ lớp vỏ huyền bí của anh, để rồi một Bạc Cận Ngôn đơn giản, đáng yêu, pha chút cuốn hút kỳ lạ xuất hiện. Thật ra anh chỉ là một người đàn ông thuộc về nhân loại, trí tuệ và tính nết đặc biệt làm anh trở thành duy nhất. Giản Dao bị quyến rũ, vô thức bước vào cuộc phiêu lưu ly kỳ, giẫm lên dấu chân của anh, để anh đưa cô tiến gần ranh giới, nhìn vào thế giới bên kia địa ngục.
Đuổi theo những câu chuyện bi kịch và đau thương, những cái chết oan khuất và nghiệt ngã, những mảnh đời lạc lối và vô vọng… Giản Dao đắm chìm trong trí tuệ của anh, say bởi tình yêu của anh, cô đưa anh từ cô độc về đô thị phồn hoa ấm áp. Còn anh kéo cô khỏi cuộc sống bình yên đi vào thế giới kích thích đầy rủi ro mà cũng đầy tò mò. Giản Dao không tài giỏi, cá tính như Hứa Hủ của “Nếu ốc sên có tình yêu” nhưng cô ấy rõ ràng là mảnh ghép hoàn hảo dành cho Bạc Cận Ngôn, cô bổ sung những gì anh thiếu, như màu nắng dịu đẩy lùi tăm tối trong thế giới của anh. Với tình yêu, không thể nói xứng hay không xứng mà chỉ là hợp hay không hợp.
![]() |
Giản Dao là cô gái nhỏ mà ý chí lớn. Trong thời khắc đớn đau đầy đọa nhất, trong lúc tuyệt vọng và đơn độc nhất, cô vẫn nhắc nhở chính mình phải tin anh, yêu anh, kiên trì và gìn giữ tính mệnh vì anh. Nhưng mà đối mặt với một Allen tàn bạo và khát máu, đối mặt với nụ hôn cưỡng đoạt và cấu xé, họng súng lạnh lẽo anh kề vào đầu cô, niềm tin ấy đi về đâu?
Trong cái vòng lẩn quẩn thiện ác, có nỗi đau bất tận của Phó Tử Ngộ, tình bạn trỗi dậy từ bi thương và mất mát vĩnh hằng. Có Doãn Tư Kỳ trên con đường tìm kiếm nửa kia thuộc về mình. Có Lý Huân Nhiên với tình yêu công lý và lòng quả cảm. Có An Nham đem công nghệ làm vũ khí, tìm kiếm kẻ ác giữa loài người. Có đội ngũ đeo sao, cầm súng miệt mài chiến đấu, thầm lặng hy sinh, gìn giữ một giấc an lành cho xã hội…
Nhưng họ đi trên con đường lỗi lạc, lựa chọn công việc nguy hiểm, xông pha tuyến đầu bảo vệ người phía sau. Đây không chỉ là câu chuyện về tình yêu của đôi lứa mà còn là câu chuyện của công lý và nhân quả, của chiếc vòng phá luật và ánh sáng chính nghĩa.
“Hãy nhắm mắt khi anh đến” khó trở thành câu chuyện kinh dị bởi vì sự ấm áp ngọt ngào rất “ngôn tình” đã làm phai mùi tanh tưởi trong nó. Và nó cũng không thể là một “ngôn tình đơn thuần” bởi vì tính kinh dị thêm vào kích thích, gây cấn của trinh thám đã xóa tan nhạt nhẽo và lãng mạn tầm thường. Tình yêu trong câu chuyện mang âm hưởng lý tưởng, yêu về thể xác và tinh thần, đồng giao cách cảm, tâm linh tương thông.
Bạn không cần đem “Nếu ốc sên có tình yêu” và “Hãy nhắm mắt khi anh đến” để vào cán cân. Mỗi tác phẩm đều có cái hay riêng, Quý Bạch hay Cận Ngôn, Hứa Hủ hay Giản Dao ai cũng đáng nể phục, ai cũng tài giỏi và phi thường. Trong câu chuyện này không có một Lâm Thanh Nham làm ta vừa sợ hãi vừa xót thương, nhưng có một Tạ Hàm ghê tởm hơn cả Phùng Diệp. Tội phạm - trong cộng đồng nào cũng có, họ là những phế phẩm, những rủi ro tạo thành từ xã hội, phải bị loại trừ nhưng cũng phải được thấu hiểu. Và Bạc Cận Ngôn trong câu chuyện là người mãi mãi đi guốc trong bụng chúng!