Thế giới tình yêu trong em là một màu hồng rực rỡ, là sắc trắng tinh khôi, là màu nước nhẹ nhàng và chứa đầy hạnh phúc. Một tình yêu không có tì vết của lợi danh hay vật chất . Vì vậy, khi trưởng thành em mong muốn mình có một tình yêu thật đẹp và chân thành biết bao. Và rồi em gặp anh cũng bình thừơng như người khác, khộng một chút ấn tượng gì để lại trong em. Em chẳng nhớ mình gặp nhau lúc nào, cũng chẳng để ý xem anh mặc gì , người cao, thấp , mập, ốm ra sao? Nhưng vì là đồng nghiệp nên mình phải tiếp xúc hàng ngày. Anh chỉ thấp người cũng chẳng đẹp trai chỉ được mỗi cái tài hài hước chút đỉnh, đó là chút ấn tượng còn đọng lại trong em lúc bấy giờ . Nhưng làm việc với nhau không bao lâu thì anh chuyển công tác sang một đơn vị khác.
Cách nhau hai trăm cây số, duyên gặp gỡ chúng mình đến đây là chấm hết. Những tưởng như thế! Nhưng rồi một ngày không xa anh lại liên lạc nhưng cũng chẳng thường xuyên gì cả . Nhưng đủ để chúng mình dần thân thiết hơn từ tình bạn nhạt nhẽo lại trở thành anh em...Và rồi anh trở về, em chẳng hiều vì sao đang công tác tại một nơi tốt như thế , có điều kiện phát huy tài năng như thế anh lại trở về đây gầy dựng lại từ đầu với hai bàn tay trắng. Thấm thoát đã hai năm, giờ đây anh đã có sự nghiệp cũng khá ổn định. Còn em vẫn vô tư ở cạnh anh với tư cách là em gái. Em không hề để ý những chuyển biền trong anh. Em cho đó là điều dĩ nhiên của một người anh đối với em mình. Em vẫn thường nghe các bạn anh nói : “Hình như nó thích mày đó ?” Em chẳng tin các chị nói vì cảm xúc của em đối với anh vẫn chỉ là số không mà thôi. Anh không thề chịu đựng nổi sự vô tâm. Sao em lại nhẫn tâm đến thế? Em cứ bảo mình là anh em mà không biết rằng mỗi khi em nói vậy là làm anh đau lòng biết mấy. Nó như khẳng định ranh giới của hai người mà em không hay biết anh đã vượt qua ranh giới ấy mất rồi. Anh tỏ tình.
Không ngọt ngào cũng chẳng say đắm mà chỉ là một tin nhắn vào đúng ngày một tháng tư. Cái ngày chỉ để người ta nói dối trêu chọc nhau thế mà anh lại lấy đó làm khởi điểm. Em không biết nên tức giận hay vui vẻ chấp nhận lời nói đùa quá đáng như thế. Nếu là sự thật sao anh chọn ngày ấy , nếu đùa sao anh lại lấy tình cảm chính mình ra bởn cợt như thế. Em giận mà chẳng biết vì sao mình giận .Sau này em mới biết vì em mà anh làm như thế. Anh sợ sẽ đánh mất em nếu nghiêm túc mà em không đồng ý, anh sợ em sẽ không còn là bạn khi anh khẳng định tình cảm của mình. Mà anh đâu hay biết dần dần anh đã trở nên có ý nghĩa với em. Em không nói cho anh biết. Em vẫn như trước chờ mong anh khẳng định nghiêm túc chứ không nửa thật nửa đùa khiến em mơ màng không hiểu. Nhưng ngược lại với những gì em mong chờ, anh không còn quan tâm em như trước. Anh không chia sẽ buồn vui cùng em . Anh cũng chẳng biết em đang khổ sở đấu tranh với cuộc sống này ra sao.
Em cần một bờ vai quan tâm, an ủi của anh biết bao nhiêu. Em mong khi em đau khồ anh sẽ chạy đến bên em và vòng tay ấm ấp của anh sẽ xoa dịu nỗi buồn trong em. Anh không như thế. Em gọi anh không bắt máy , em nhắn tin anh không trả lời. Anh chỉ biết im lặng. Ngoài những tin nhắn đường mật tràn đầy yêu thương đó anh không bao giờ chứng tỏ cho em thấy tình yêu của anh thực sự như thế nào. Bước vào thế giới tình yêu của anh, em không còn cảm thấy màu hồng hay màu trắng, sự thờ ơ của anh dần kéo em về con số không trước đó. Nhưng anh ơi em chỉ mong một điều chỉ một điều thôi cũng được là hãy kéo em về bên anh .
Song Đình