Tôi không biết nên nói điều này với ai, ai có thể chia sẻ cùng tôi nữa. Trước tiên, có lẽ tôi xin tự giới thiệu về mình một chút. Tôi sinh ra trong một gia đình gia giáo, cha tôi làm giáo viên, mẹ tôi là một cán bộ. Mọi thứ điều rất tuyệt vời đối với tôi. Tôi có một gia đình hạnh phúc, với những người chị thương yêu tôi hết mực, tôi là con út trong gia đình toàn chị em gái.
Tôi luôn mỉm cười và hạnh phúc với những gì tôi đang có, suy nghĩ của tôi là “Mọi thứ ở phía trước sẽ luôn tốt đẹp nếu bạn nghĩ nó là như thế”. Và tôi đã luôn sống như vậy cho đến ngày hôm nay. Một ngày mà tôi cảm thấy mọi thứ trên đời chẳng phải bao giờ cũng tốt đẹp như mình nghĩ.
Các chị tôi đều đã lập gia đình, chỉ còn lại mình tôi, 23 tuổi, công việc ổn định, ngoại hình cũng không tồi, nhưng chưa hề có một mảnh tình vắt vai nào cả. Vậy là thỉnh thoảng ba mẹ tôi và anh chị tôi lại hỏi "Con có người yêu chưa? Đến tuổi lấy chồng rồi đấy?”.Tôi chỉ cười vì tôi chưa gặp được một nửa của mình mà. Tôi luôn tin một nửa của tôi đang ở đâu đó đợi tôi và khi con tim cảm thấy rung động tôi sẽ làm tất cả để có được tình yêu đó.
Quanh tôi cũng có vài người theo đuổi, nhưng tôi không yêu họ, và tôi cũng chẳng bắt mình phải cố yêu ai đó làm gì. Vậy là trên đường đời tôi vẫn luôn đi một mình, đơn côi và lẻ bong.
Có những lúc tôi khao khát và mong ước sẽ tìm được một tình yêu thật mau, để có người luôn bên cạnh tôi lúc buồn vui hay đau khổ, một người luôn bên tôi. Thế rồi cái ngày con tim tôi rung động cũng đến, nó bắt nguồn từ một sự tình cờ của may rủi.
Tôi gặp anh, có một chút cảm tình tràn ngập và tôi đã mong gặp lai anh lần nữa. Nhưng là con gái, tôi chẳng thể chủ động, nhưng hình như ông trời muốn trêu đùa tôi thì phải, tôi gặp chuyện không hay ở ngoài đường và lúc đó không hiểu sao đầu óc tôi lại nghĩ đến anh, và tôi đã gọi cho anh.
Đó cũng là sự bắt đầu cho những câu chuyện thân thiết hơn. Trong những tin nhắn của anh, tôi cảm nhận anh cũng đang có cảm tình với tôi và tôi đã rất vui vì điều đó. Tôi đã nuôi trong mình hy vọng, có lẽ anh là một nửa tôi đang tìm, anh sẽ là người đi cùng tôi trong suốt cuộc hành trình còn lại. Nhưng tôi cũng hiểu một điều "cái gì đến nhanh thì sẽ qua nhanh”. Vì vậy tôi đã nói với anh “Chúng ta hãy là bạn trước đã và tôi mong anh sẽ ở bên tôi mãi kia”.
Một tình yêu đích thực thì sẽ luôn tồn tại cho dù có bất cứ trở ngại nào đi chăng nữa có đúng không các bạn. Nhưng rồi tôi hiểu: anh ấy chưa và chưa từng yêu tôi một chút nào cả. Dù lòng đau đớn nhưng tôi lại nhận ra rằng tôi đã lỡ yêu anh ấy mất rồi.
Tôi đã suy nghĩ rất nhiều, rất nhiều, tôi hay lên blog để đọc tâm sự của nhiều người. Và tôi quyết định, hãy theo đuổi mối tình này đi, vì trên đời gặp được người mình yêu khó lắm, rất khó, minh chứng là 23 năm rồi tôi mới gặp anh đó thôi.
Tôi vẫn liên lạc với anh, như một người bạn và hy vọng một ngày nào đó tình yêu của tôi sẽ đơm hoa (tôi chưa từng nghĩ là anh đang có bạn gái). Một nghĩ thật thơ ngây, của một kẻ ngốc như tôi. Mỗi khi có chuyện buồn, hay vui gì tôi đều nhắn tin cho anh cả.
Rồi không biết nói gì nữa, tôi chỉ nhắn tin chúc anh một ngày tốt lành. Thỉnh thoảng tôi cũng gọi điện cho anh, mời anh đi ăn, nhưng anh đều từ chối. Là một người nhạy cảm tôi nhận ra tất cả. Nhưng vẫn hy vọng một ngày nào đó anh sẽ yêu tôi. Đã nhiều lần tôi tự hỏi "Mình đang làm gì thế?". Tôi có thể kết thúc chuyện này chỉ với một câu hỏi: “em có thể yêu anh không?” nhưng tôi không thể, sự kiêu hãnh trong lòng tôi không cho phép tôi làm thế. Tôi hy vọng anh sẽ hiểu tình cảm của tôi, qua những gì tôi làm. Tôi cứ đứng trong vòng luẩn quẩn đó và không biết thoát ra bằng cách nào. Tự tôi đã trói buộc mình như vậy, thì có lẽ sẽ không ai có thể giúp tôi hơn là tôi tự giúp mình.
Và ngày hôm qua đã đến, tôi nhận được một tin nhắn từ một người xa lạ. Người yêu hiện tại của anh. Nhưng vì hoàn cảnh gia đình và nhiều thứ khác, cô ấy nói hai người sẽ không đến được với nhau và cô ấy luôn mong cho anh được hạnh phúc, cô ấy hỏi tôi có yêu anh ấy không và mong câu trả lời từ phía tôi. Lúc đó tôi cảm thấy thương anh, cô ấy và cả tôi nữa. Chuyện gì đang xảy ra với tôi thế này? Tôi đang theo đuổi một người đã có bạn gái, và chuyện tình của họ tuy đẹp nhưng chẳng thể nào có kết quả.
Mối tình đầu của tôi là thế này sao? Tôi đã nói chuyện với cô ấy, cô ấy khuyên tôi hãy quan tâm đến anh ấy nhiều hơn, anh ấy là người tốt. Nhưng tôi cảm thấy lòng tự trọng của mình bị tổn thương nặng nề. Sao anh không nói với tôi, anh đã có bạn gái, sao anh lại giấu tôi, và tại sao tôi lại biết điều này từ cô ấy, tại sao tôi phải quan tâm đến anh hơn bởi sự nhờ vả của cô ấy? Tôi là gì ? anh và cô ấy đang nghĩ gì về tôi?
Có lẽ cô ấy đang khẳng định với tôi về vị trí của cô ấy trong tim anh. Rằng tôi sẽ không bao giờ chiếm được trái tim ấy. Bởi anh ấy chưa bao giờ hết yêu cô cả, chẳng qua vì nghịch cảnh đẩy đưa mà thôi. Dù lòng đau đớn nhưng tôi vẫn phải quyết điđịnh sẽ không bao giờ gặp lại anh nữa. Hãy để mối tình này của tôi chìm vào quên lãng.
Sau này tôi cũng sẽ không hối tiếc, vì tôi đã cố gắng đã làm những điều có thể để giành lấy tình yêu cho mình. Nhưng nếu không thể thì nên từ bỏ, hãy để gió quấn đi tất cả, hãy để một ngày mai tươi sang hơn sẽ đến với tất cả chúng tôi.
Cầu chúc anh và cô ấy sẽ tìm được con đường đến hạnh phúc, dù rằng con đường đó thật khó để đi qua! Xin lưu lại đây chút kỷ niệm buồn, về mối tình đầu.
Hương Thầm