Viết cho anh, nhưng có lẻ anh không bao giờ vào đây để đọc, anh không biết có 1 người muốn khóa chặt hình ảnh anh lại, để quên, anh không biết có 1 người vẫn nghe vang bên tai những gì anh nói, vẫn thương anh rất nhiều.
Anh là người đầu tiên cho em cảm giác được hạnh phúc, anh hướng em đến niềm tin, yêu và được yêu. Anh làm em quên đi sự tự ti của bản thân, anh làm em tin rằng dẫu em chỉ là một cô nhóc tí hon nhưng vẫn có thể đến với khổng lồ. Em tin anh bằng tất cả anh hiểu không?
Rồi ngày mưa tháng 9, anh đã bỏ rơi em, bỏ mặc em thật xa. Em không viết lý do cũng không muốn níu kéo anh lại. Em đau lòng, tủi thân và khóc thật nhiều anh nghe không? Em loay hoay mãi, lang thang mãi để tìm cho mình một nơi bình yên và thanh thản. Em cũng cố gắng đứng lên, bước tiếp, đối diện và sống thật tốt. Em đã sắp làm được, em đã rất hãnh diện vì mình đã chấp nhận và đưa anh vào vị trí khác, nhưng rồi, biết được rằng anh rời xa em, chỉ vì cái lý do mà em không mang tội. Anh chán em, anh không thích người nói nhiều. Em thật sự hoang mang, nói nhiều ư, một đứa con gái luôn ngồi trốn 1 góc và khi buồn chỉ biết gửi vào thơ, như vậy có thể nói nhiều được không.
Trong các cuộc gặp gỡ, em chỉ cố gắng sôi nổi hòa đồng, thân thiện để mọi người thoải mái và vui vẻ, em đã sai sao. Sao không hiểu cho em, sao không nói trực tiếp với em điều đó, sao không cho em cơ hội để tự bảo vệ bản thân mình. Sao em đang cố hướng lên thì lại dìm em xuống. Sao không biết rằng em yêu anh nhiều hơn những gì anh biết. Nhớ lắm, thèm câu "alô, em hả", chỉ thế thôi. Thèm mỗi ngày điểm danh "đến giờ ngủ rồi" dẫu anh ở rất ra.
Bây giờ, vẫn nhìn thấy anh online mỗi ngày, thấy nick anh sáng trên skype, muốn vào lắm nhưng không dám, vẫn thuộc số điện thoại của anh mà không thể nhắn tin. Hạnh phúc bây giờ không còn là màu hồng nữa đúng không anh, nó ngả sang sắc tím buồn như nhành hoa dại. Giờ đây, em chỉ là nhành hoa dại giữa mưa nắng cuộc đời, lẻ loi, một mình những vẫn cố sống tốt và mãnh liệt, sống có ý nghĩa trước khi tàn phai.
Sao không hiểu cho em, sao không biết bây giờ em vẫn còn khóc, sao không biết trong suốt cuộc đời em, chỉ có một "ông trời" mà thôi. Em nhớ anh, nhớ anh rất nhiều, ông trời của em ạ. Anh xa, bình yên và hạnh phúc anh nhé.
Nhành hoa dại