Chúng ta không ai đủ dũng cảm, không ai đủ tự tin… Có lúc em đã nghĩ “hay là chúng mình chia tay nhau đi, có lẽ sẽ tốt hơn cho cả hai”. Một tình yêu trong thầm lặng, một tình yêu mà không thể đón nhận những lời chúc phúc. Hạnh phúc phải đánh đổi từ nỗi đau của kẻ khác thì hạnh phúc đó cũng sẽ tự ra đi … Biết vậy nhưng em vẫn quyết định. Bảy năm một tình yêu, em đã chờ anh cả bảy năm, em vẫn chờ vì những năm tháng đó là có lý do. Còn bây giờ thì sao chứ, không còn một lý do nào cả, chỉ là mãi mãi chúng ta sẽ không thể đến với nhau được thôi. Vậy thì quyết định chia tay nhé! Em đã thất vọng đến thế, nhưng sao con tim tôi thì cứ đau thắt quặn thế này, tôi không thể khóc vì tôi là đàn ông hay tôi không còn yêu em nữa. Không phải, suốt cả cuộc đời này sao tôi có thể quên được em chứ, nhưng tôi lại sợ, sợ rằng hạnh phúc của chúng ta sẽ có một hình bóng khác. Đành vậy, để cả đời này em sẽ hận tôi, để em xé nát hình tôi trong trái tim em, để em chôn vùi kỷ niệm của chúng ta trong nước mắt của em, và cũng để thời gian chôn vùi tuổi xuân của tôi và em.
Tôi đã từng ao ước được làm một người bạn trên con đường em đi, được đưa em về, được làm chiếc gối êm trong giấc ngủ của em, được em nhớ thương trong lòng…Tôi xứng đáng được như vậy phải không em? Tôi đâu có làm sai điều gì, chỉ tại em quá đa đoan sao đã yêu một người lại còn nặng lòng với một người. Người ấy không thể sống thiếu em, người ấy sẽ chết nếu không còn hy vọng trong tình yêu này, người ấy đã từng cầu xin em…anh biết, nhưng em có biết tình yêu đâu phải là sự bù đắp, Hạnh phúc cũng không thể có được từ sự trả ơn. Yêu anh nhưng em đâu giám xa hoa nghĩ tới một đám cưới, em sợ rằng trái tim người ấy sẽ nát tan, Hạnh phúc sẽ ra đi. Và thế là một khoảng cách giữa chúng ta.
Tôi chỉ còn một điều ước duy nhất đó là em sẽ hiểu được tôi. Hiểu được sự ra đi của tôi ngày đó, tôi nói chỉ đi một thời gian nhưng thực lòng tôi đã tính sẽ không quay về. Tôi là một thằng con trai yếu lòng đến đáng thương, tôi đau đớn không biết làm sao để có thể đứng vững trước nỗi bất hạnh của em, trái tim tôi uất nghẹn đến tột cùng, nó muốn trồm dậy làm một điều gì đó nhưng rồi lại trùng xuống khi phải đối diện với đôi mắt sũng nước của em. Và tôi hiểu rằng em cũng đang đau khổ không kém gì tôi. Thế là tôi ra đi. Bảy năm, bảy năm chỉ cho tôi một quyết định, tôi phải quay về. Thế là tôi đã về lại bên em, nhưng vẫn không vượt qua được tấm chắn kia, chỉ là được ở gần em một chút. Điều này là vì tôi và cả vì em nữa, tôi biết điều sẽ xảy ra với hai chúng ta: Hạnh phúc đã không đến với hai kẻ yêu nhau
Phan Thanh Huyen