Không ngần ngại, tôi trả lời cô bạn ấy, những người bạn thân của tôi là "Jill và Jaime”...
Tổi kể lại câu chuyện cho mẹ nghe khi bà đang cặm cụi lau sàn nhà. Nghe tôi nói vậy, mẹ ngừng lau sàn và bắt đầu tháo đôi găng tay màu vàng ra. “Vậy còn Karen và Cindy thì sao?”.
Hai chị của tôi ư?. “Con không biết bạn thân của hai chị ấy là ai hết”, tôi trả lời. “Không phải vậy. Mẹ đang nói rằng tại sao hai chị lại không phải là bạn thân của con cơ chứ?”. Mẹ có vẻ buồn giống như tôi đã làm tổn thương mẹ vậy. “Nhưng Karen và Cindy là chị của con mà”.
“Đúng vậy nhưng Karen và Cindy cũng có thể là bạn thân của con nữa. Những người bạn có thể đến rồi đi nhưng những người chị của con thì vẫn luôn ở bên cạnh con”.
Lúc đó, ý tưởng việc hai chị của mình cũng là bạn thân nhất của mình thật xa lạ đối với tôi. Lúc nào bọn tôi cũng đánh nhau để tranh đồ chơi, thức ăn, sự rồi xem cái gì trên truyền hình - mẹ cũng biết mà, có lúc bọn tôi đã cãi nhau vì những chuyện không đâu.
Nhưng mẹ chẳng bao giờ để chúng tôi quên điều này: Chị cũng có nghĩa là người bạn suốt đời. Ước muốn của mẹ cũng giống như bao bậc cha mẹ khác là có thể cho chúng tôi điều gì đó mà mẹ đã không bao giờ có được. Mẹ là con một vì vậy mẹ luôn mong mỏi được có anh chị em. Khi mẹ sinh ba chị em chúng tôi, mỗi đứa cách nhau bốn năm, việc hoàn thành mơ ước của mẹ chỉ mới bắt đầu. Mẹ đã cho chúng tôi mỗi người một món quà, đó chính là những người chị em của mình và mẹ muốn chắc rằng chúng tôi sẽ không coi thường món quà đó.
Mẹ vẫn thường nói rằng chúng tôi đã may mắn như thế nào. Ngoài ra còn có những cách khác tinh tế hơn mà mẹ dùng để khuyến khích chúng tôi khăng khít với nhau. Mẹ không bao giờ thiên vị ai trong số ba chúng tôi để không gây ra ganh ghét. Mẹ luôn mang chúng tôi đi theo chung với nhau, đi trượt tuyết, mua sắm, đi bơi vì vậy sở thích của chúng tôi cũng giống nhau. Và khi cả đám còn là những nàng teen thì mẹ luôn phạt chúng tôi như nhau lại còn dạy bảo những bài học về tình thân.
Không phải lúc nào chị em tôi cũng hòa thuận một cách tốt đẹp và vẫn cãi cọ với nhau giống như bất cứ những chị em gái khác. Nhưng đâu đó trong những bài học của mẹ, những kỳ nghỉ của gia đình, những kỷ niệm chúng tôi có với nhau, chúng tôi nhận ra rằng mẹ luôn luôn đúng.
Có những chuyện tôi chỉ chia sẻ với hai chị của tôi chứ không phải là ai khác. Chị Cindy và tôi đã cùng nhau đến New York thi chạy marathon, chúng tôi đã chạy cạnh nhau thậm chí còn nắm tay nhau khi về đến đích. Khi chị Karen lấy chồng, tôi làm phụ dâu của chị ấy. Chị Cindy và tôi đã cùng nhau đi du lịch châu Âu và thậm chí còn ở chung căn hộ với nhau trong hai năm. Ba chúng tôi tin tưởng lẫn nhau và biết hết những bí mật của nhau nữa.
Đã 23 năm trôi qua kể từ lần mẹ hỏi tôi về hai người bạn thân thiết nhất của tôi. Cho đến hôm nay mẹ không cần phải hỏi như thế nữa. Mẹ biết rồi đấy thôi.
(Theo Mực Tím)