Bóng đêm dày đặc nhưng nhẹ thênh, nhẹ đến nỗi em có thể cảm nhận tiếng anh thở dài to như cơn bão khi nghe lại đoạn "voice chat" chúng ta vừa nói cùng nhau.
Vân Lam
Có thể anh đã không làm em thích thành phố anh đang sống. Nó khô cằn về mọi thứ! Từ cảnh vật, đến con người và suy nghĩ của họ cũng thế. Có thể anh đã không làm em thích nơi mà người ta có thể mua được 4 vợ, và phụ nữ thì "được đối đãi" như cỏ rác. Có thể anh đã không làm em thích khi nghĩ đến việc mỗi ngày nơi ấy, ta phải bịt tai để khỏi nghe tiếng cầu kinh đến 8 lần và thịt heo, rượu, luyến ái chốn đông người là điều cấm kị!
Nhưng có biết không anh, vượt xa tất cả những thứ vặt vãnh ấy, anh đã làm được điều lớn lao hơn: làm cho em yêu anh! Yêu anh đến nồng nàn! Yêu anh đến tha thiết! Và như thế, có thể rồi anh sẽ làm em thích sống ở thành phố "quái dị, xấu xí" ấy cùng với anh!
Em yêu anh...
Nếu em từng ước mơ một người đàn ông khôi ngô, biết hiếu thuận, biết suy nghĩ, biết vun đắp đời sống tinh thần theo từng nhịp biến chuyển của cuộc sống, biết giẫm đạp qua những gian khó để vươn lên bằng chính tài năng, niềm tin và nghị lực của bản thân thì em... đã tìm thấy anh.
Nếu em từng khao khát một người đàn ông biết yêu em chân thành, có thể lắng nghe em bất cứ lúc nào em cần, có thể điềm tĩnh mỗi khi em lên cơn "đồng bóng", có thể chia sẻ mọi niềm vui và có thể lẳng lặng ngồi nghe em khóc thì em... đã tìm thấy anh.
Ngay cả khi em từng nghĩ đến một người đàn ông tuấn tú với đôi môi gợi tình. Ngông nghênh nhìn đời và rong chơi giữa đời như lãng tử. Kẻ luôn mang trên khuôn mặt nụ cười nhếch mép mỗi khi nhìn thiên hạ "tán" nhau. Chàng có thể quay cuồng cùng em trong quán bia hơi hay sàn nhảy, chỉ để nói cùng nhau những điều "bẩn thỉu" của cuộc sống này, những điều "bất khả kháng" trong lối sống xô bồ tạp nhạm chung quanh chúng ta thì em cũng đã... tìm thấy anh!
Thế nên anh ạ, dù anh đôi lúc không hoàn hảo với tính cách thoạt nhìn có vẻ đa tình, tính khí gia trưởng, độc đoán hay những lời nói "bông đùa phổi bò" và một lối sống giản dị xuề xòa khác xa em, thì chúng cũng không còn đủ sức làm em lay chuyển nữa rồi!
Em yêu anh...
Và em nhớ anh...
Nhớ những ngày Hà Nội trái gió, ran rát nóng vào ban trưa, em lười dậy sớm... và rúc đầu vào ngực anh để nghe mùi đàn ông từ anh tỏa ra ngây ngất. Anh chỉ đợi thế, cuộn tròn em trong đôi tay rắn chắc. Nhớ những đêm Hà Nội se se lạnh, em phong phanh với chiếc áo cộc tay. Anh nhường lại em áo khoác jeans to đùng mà với em nó như một chiếc chăn nhỏ. Nhưng rồi sau đó, em lại trao nó cho anh vì em thích cảm giác ngồi phía sau anh, bỏ tay vào túi áo anh, ôm anh thật chặt và ngả đầu lên lưng anh thì thầm...
Em nhớ chiếc Viva, kính chiếu hậu vỡ mất một nửa nhưng đã đèo chúng ta qua bao nẻo đường Hà Thành. Những nơi ấy chắc còn đọng lại ánh mắt nồng nàn của anh và tiếng cười lanh lảnh của em? Em nhớ một chiều lộng gió, anh chở em xuyên qua cầu Chương Dương để nhìn thấy nó xấu bẩn vì bụi đường và tắt nghẽn giao thông. Nhưng em vẫn yêu nó lắm. Yêu cả đoạn đường dài từ Hà Nội về Bắc Ninh. Yêu cả chị và Dương...!
Em nhớ Văn Miếu, nhớ Hồ Gươm, nhớ những quán rượu dân tộc, nhớ những quán cơm và quán cà phê muộn, nhớ cả bánh khúc anh mua vội lúc nửa đêm chúng ta mớm nhau ăn và cười khúc khích với những câu chuyện "tầm phào" anh kể...
Em nhớ anh...
Nhớ những ngày Sài Gòn loang loáng nắng bụi, chẳng có cơn gió nào lách thân nổi qua các tòa nhà cao tầng và dòng xe, người dày đặc. Thế mà có hai kẻ thong dong lách thân đi bộ dọc đường Lê Lợi, vòng qua Nguyễn Huệ... Mồm nhai kẹo cao su, thi thoảng len lén hôn nhau thật nhanh chẳng để kẻ đi đường kịp nhìn thấy. Nhớ lần đầu nghe anh hát mà em giật cả mình vì thích thú! Nhớ... Nhớ An Đông plaza, nơi chúng ta đi đến nhừ chân mới chọn được cặp nhẫn ưng ý. Anh bảo đến giờ anh vẫn đeo, ngay cả khi ngủ. Với em, nó quý hơn bất cứ thứ gì em đang có trong người...
Em thật sự nhớ anh, nhớ những đêm anh nằm ngoan như chú mèo mệt mỏi , tay vòng qua ôm em và nghe em đọc sách.
Anh gửi em những bức ảnh về căn nhà anh đang sống, em nhìn thấy hình chúng ta treo đầy phòng, em không khỏi chạnh lòng mà òa khóc... Người ta bảo: rồi sẽ có lúc ta đủ tin yêu để có thể nghĩ đến việc gắn bó cả đời cùng ai đó mà bất chấp gian nan khổ nhọc. Bây giờ thì em đã tin là thật. Bởi có lẽ, đó là lúc ta thấy rằng sẽ vô nghĩa biết bao nếu quãng đường còn lại thiếu vắng một người!
Nên anh ạ, hãy tin em, tin anh và tin vào tình yêu chúng ta dù đoạn đường phía trước có lắm gian khó. Những khi mệt mỏi, anh nhớ ngả người lên ghế sofa, nghe nhạc và nghĩ đến ước mơ chúng ta từng có khi bên nhau. Đó là một ngôi nhà tươm tất, ngăn nắp. Nơi chúng ta sẽ có Vũ Lam Hà, Vũ Lam Hải... hay vài ba đứa nữa mà em chưa kịp nghĩ ra tên. Chúng sẽ quấn lấy cổ anh mỗi khi anh đi làm về và ríu rít hỏi: "Bố ơi, bố mệt không?". Em sẽ đứng từ xa nhìn bố con anh mà cười mãn nguyện. Chúng ta sẽ cùng nuôi chúng lớn lên trong đủ đầy và hạnh phúc...
"Mất cả đời ta đi tìm hạnh phúc, chỉ để hiểu rằng đó là những điều giản dị quanh ta..."
Em mong thương yêu em gửi vào đây sẽ giúp cơn stress của anh qua mau. Anh sẽ yên lòng chu toàn mọi việc và mau về với em. Dù có chuyện gì, em vẫn kiên trì ở đây đợi anh. Dù có chuyện gì và bao ngày dài nữa trôi qua, em có thể thương nhớ anh đến khóc sưng cả mắt thì hãy cũng về với em.
Cho em được cảm giác có anh. Cho em được theo anh và đợi chờ anh mang em đi hết "Mùa Thương Yêu" của cuộc đời. Hãy nắm chặt tay em, vì em chỉ thuộc về anh!
(Vân Lam - Vỡ tung vì thương nhớ)
Vài nét về blogger:
"Nếu quá khứ là tiếng thở dài tiếc nuối. Hiện tại là cuộc hành trình. Tương lai là những ánh bình minh. Thì em đến mang cho anh tất cả. Mang nỗi nhớ cháy lòng, cháy cả thời gian...!, Vic Australia". - Vân Lam, giữ cho nhau một khoảng trời.''
Bài đã đăng: Ly dị đi, Thắp một ngọn lửa lòng, Thư đầu năm, Tình nhân hay vợ chồng, Ra đi, Chỉ vì yêu nhau nên ta vất vả, Những bông hoa cuối mùa, Tự khúc tháng 8, Vết trăng nhoà sao chẳng đến đáy sông, Mong bình yên, Những cơn mưa trong đời, Ở bên kia nỗi nhớ, Mẹ của anh.