Anh thường ôm em vào lòng, thường quan tâm tới em, thường hỏi em hôm nay có buồn có vui gì không? Em hạnh phúc biết bao khi đươc đọc tin nhắn của anh. Lúc đó mình chưa có xe khi thì đi bộ khi đi xe buýt . Thế mà giờ đây, anh có công viêc ổn định, có thêm nhiều bạn mới, anh đã quên em. Em biết công viêc với anh là quan trọng nhưng sao anh lại bỏ rơi em giữa bộn bề cuộc sống. Em cô đơn bước trên đường không muốn về nhà.
Có khi anh đi đâu mấy ngày cũng không nhắn tin, goi cho em. Đã vậy, anh còn thường lừa dối em nhiều lắm. Em chỉ ước sao mình không biết mọi chuyên. Em có nói thì anh nói là làm vậy để em khỏi phải suy nghĩ gì. Anh đâu biết em buồn biết bao. Em bị ốm ở nhà chẳng có ai nhưng goi anh cũng không được, anh nói anh phải đi uống rượu với mấy anh ở công ty, không thể tới. Trái tim em thất sự tan nát, em nhận ra anh không còn là của em. Mình định sẽ cưới nhau nhưng anh nói anh cũng không biêt khi nao? Em nói với anh những suy nghĩ của mình nhưng anh lại hỏi em muốn gì? Em đã rất đau nhưng giờ khi bình tĩnh lại, em phải nói với anh " mình chia tay". Em sẽ không nói lời xin lỗi hay cảm ơn và sẽ chẳng chúc cho anh hạnh phúc.
Thanh