Lần đầu tiên nhóc không nhớ vì lý do gì nhưng lần thứ hai là ngày mà nhóc được kết nạp Đảng. Nhóc vui quá, nhóc đã gọi cho anh nhưng nhóc chỉ nhận được lời chúc mừng miễn cưỡng từ anh mà thôi. "Thầy ơi!", hãy để nhóc gọi anh như thế nhé!. Bây giờ anh đang làm gì vậy? Anh có khoẻ không? Công việc của anh vẫn tốt chứ? Anh có biết nhóc rất nhớ anh không? Nhóc rất muốn gọi điện, nhắn tin cho anh nhưng nhóc sợ mình làm phiền anh và quan trọng hơn là nhóc không đủ can đảm để có thể bấm số gọi cho anh anh ạ!
Cuộc sống thay đổi rất nhiều nhưng tình cảm mà nhóc dành cho anh vẫn như ngày nào. Anh đã cho nhóc nhiều hy vọng để rồi nhóc tự ngộ nhận rằng anh có tình cảm với nhóc. Anh có thấy mình là người đàn ông tệ khi anh đối xử với nhóc như vậy không? Tại sao anh có thể lấy nhóc ra làm trò đùa vậy nhỉ? Nhóc đâu có lỗi với anh chứ. Anh có nhớ anh từng nói anh sẽ mãi là cây cổ thụ còn nhóc là giàn leo quấn quanh thân cây không? Anh nói anh sẽ mãi là điểm tựa vững chắc nhất để nhóc có thể làm tốt mọi việc. Chỉ khi nào nhóc không đủ sức leo nữa thì anh mới buông tay nhóc ra. Vậy mà sao anh đã xa nhóc, anh ra đi với lý do anh nhận thấy anh và nhóc không thể yêu nhau được nữa. Nhưng nhóc biết không phải là như thế, tại sao anh lại làm như thế với nhóc? Tại sao vậy anh?
Lúc này đây, khi viết những dòng tâm sự này, anh có biết những giọt nước mắt đang lăn trên má của nhóc không? Nhóc chỉ mong những giọt nước mắt ấy sẽ thôi không rơi nữa và hy vọng nó sẽ không bao giờ rơi vì anh. Có lẽ nhóc nên dừng ở đây để có thể bình tĩnh trở lại suy nghĩ mọi chuyện. Nhóc rất cảm ơn chuyên mục "lời yêu" của chương trình ngoisao.vnexpress.net đã giúp nhóc gửi những lời muốn nói đến người mà nhóc yêu thương
Nhóc