Em không chắc, nếu em gặp anh giờ này, em sẽ làm gì? Em sẽ chạy đến ôm anh thật chặt hay chỉ biết đứng từ xa nhìn anh và khóc? Người ta thường nói: "Tình yêu bắt đầu từ nụ cười, lớn lên từ những nụ hôn và thường kết thúc bằng những giọt nước mắt", chẳng lẽ em và anh cũng nằm trong số đó ư? Bây giờ,giữa chúng ta là cả 1 khoảng cách về địa lý cũng như tình cảm. Em thật ngốc khi 2 năm trời vẫn ôm ấp hình ảnh của anh, vẫn dõi theo anh mặc dù biết tình cảm của anh đã dành cho người con gái khác. Nếu có một phép mầu, em chỉ hi vọng anh đọc được những dòng nhắn này và hi vọng anh sẽ biết đó là em, dù rằng em biết chúng ta mãi mãi như hai đường thẳng song song không bao giờ gặp nhau tại một điểm. Em sẽ luôn cầu chúc cho anh luôn bình an nơi phương xa và sẽ hạnh phúc với người con gái mà anh đã chọn. Giữa chúng ta là một :" Cuộc tình dĩ vãng đã trôi đi vào quên lãng, kỷ niệm chỉ như một cơn sóng mơ hồ" mà thôi Hoàng tử muỗi ạ!
Công Chúa Muỗi