Em cứ nghĩ mọi thứ chỉ là thử thách của tình yêu thôi, vượt qua rồi mình sẽ bên nhau mãi mãi. Nhưng không ngờ sự thật là trái tim anh đã không còn thuộc về em nữa. Em không biết chuyện gì đã xảy ra trong cuộc tình chúng mình, không biết trong anh đã có những con sóng ngầm từ lúc nào, những con sóng không còn muốn bên em như ngày xưa nữa. Buồn, nhớ, khóc, yêu... Tất cả những cảm xúc đó sống trong em những ngày qua, nhưng em không thể tiếp tục gọi anh. Anh muốn tìm hạnh phúc hoàn hảo thì cứ đi đi. Em không phải là người con gái mà anh mong muốn, chẳng có gì ngoài trái tim si tình và mềm yếu.
Em đã làm thơ cho anh nhiều rồi, anh còn nhớ không? Hôm nay em lại làm cho anh đấy. Em nhớ anh nhiều lắm! "Mơ hồ... Vẫn mải miết... anh đi tìm ai đó? Có biết rằng em vẫn trốn quanh đây? Anh ước mơ một hạnh phúc tròn đầy. Em về lại nơi góc tim bé nhỏ. Thế là thôi, mình hai nơi cách trở. Không xa nhau sao lại chẳng thể gần? Em biết mình không thể bước cùng nhau. Vì số phận đã cho anh là Gió. Cát là em, trẻ con và bé nhỏ. Chẳng biết gì chỉ mơ mộng mãi thôi. Anh bộn bề với cuộc sống nổi trôi. Em bớt trẻ con để anh không mỏi mệt. Nhưng có ích gì... Vì với anh, em không là tuyệt đẹp. Anh mãi đi tìm vẻ đẹp ở trong mơ. Ru nỗi buồn ngủ tạm với trang thơ. Em chẳng muốn cho ai nhìn thấy nó. Cất cho riêng em để hằng đêm nhắc nhở. Đừng giận hờn, đừng trách cứ vì anh dũng cảm ư? Chẳng phải thế đâu anh. Em cũng biết mình không là cao thượng. Níu giữ rồi hạnh phúc kia sẽ chỉ là ảo tưởng. Cứ để anh đi cho thỏa nỗi kiếm tìm. Nhiều lúc yếu lòng tim em chẳng lặng im. Từng nhịp đập lại nhớ anh đến nao lòng, quay quắt. Dù biết rằng đã quá nhiều nước mắt. Nhưng cuộc đời đâu mãi chỉ niềm vui. Thôi thì... Anh hãy đi dù còn lắm xa xôi. Kỷ niệm cũ sẽ nhòa trong trí nhớ. Lúc tỉnh, lúc mê em chẳng còn biết nữa. Nỗi nhớ mơ hồ dường như đã xa nhau..."
Cát