Đã hơn 4 năm, đã có lúc anh bị tổn thương vì em nhưng sao anh vẫn tốt với em vậy? Bốn năm đủ để anh mê, anh tỉnh, đủ để anh hiểu trái tim em không dành cho anh mà. Thật lòng em mong anh đừng đối xử tốt với em hơn tình bạn, bởi em chỉ có thể là bạn của anh. Và như có lúc anh đã nói với em rồi đấy: em còn chẳng giống một người bạn. Anh càng tốt với em, em lại càng thấy mình cần phải xa anh, cần phải khách sáo với anh và tình bạn đó sẽ chẳng còn hồn nhiên nữa đâu.
Em là con bé bướng bỉnh và thích làm theo ý mình, thích sự công bằng, sòng phẳng, tất cả những gì em không xứng đáng được nhận, em sẽ trả lại. Có thể anh cho rằng không nên như thế nhưng lương tâm em bảo mình phải như vậy. Em không phải là con người của vật chất. Với em sự thanh thản trong tâm hồn mới là điều quan trọng. Em nhận lời đi Sapa vì em nghĩ anh đi cùng cơ quan và em với anh chỉ là bạn, và em sẽ không ở chung phòng với anh. Vì em nghĩ mình nên xa cái thành phố ồn ào này một vài ngày. Nhưng không phải như vây. Con bé trong em đã phải cố gắng để tránh cái nhìn bình thường của mọi người. Bình thường vì hai người một nam, một nữ đi với nhau, lại ở chung phòng ai lại không nghĩ là người yêu, ai nghĩ đó là những người bạn hoàn toàn trong sáng? Anh nói danh dự hay sĩ diện gì đó không được đánh mất tí nào đúng không? Nếu đúng như vậy thì em phải nghĩ như thế nào đây? Em là con gái, không phải người yêu của anh, cũng không phải em họ anh, chỉ là bạn mà. Mọi người đâu có nghĩ như mình nghĩ đâu. Em không muốn lí lịch của mình có một vết tràm nào cả. Xin anh đừng nghĩ em là kẻ ích kỷ. Hãy hiểu cho em. Em chỉ dành trái tim cho một người nhưng thượng đế đã không sắp đặt đó là anh.
Anh không cần cố gắng để yêu hay để quên đâu bởi cảm xúc là thứ không thể ép buộc. Nó tự sinh ra và cũng tự mất đi không theo định luật bảo toàn khối lượng trong hóa học đâu. Đừng tự vướng vào những rắc rối do chính mình tạo ra anh ạ. Hãy để người yêu hiện tại của anh hãnh diện về anh, đừng để chị ấy phải buồn. Giả sử, giả sử thôi nhé (vì thực chất là em không biết anh đang nghĩ gì mà, em chỉ nói theo cảm nhận của em thôi và có thể là nó sai bét ấy chứ) : nếu anh còn yêu em thì hãy dừng lại, dành tình cảm đó cho duy nhất chị ấy, còn nếu anh cũng coi em là bạn như em thì đừng tốt với em quá như vậy, đừng để em thấy khó xử như vừa rồi (gì mà vợ chồng, gì mà chị nhà anh…em không thích bị hiếu sai như vậy). Bốn năm qua em chơi với anh vì em nghĩ là bạn thì chơi với những điểm tốt của nhau và tình cảm của em hoàn toàn trong sáng.
Xin lỗi nếu đã có lúc làm anh phải bực mình. Em không chọn anh vì anh không phải sinh ra để dành cho em. Càng ngày em càng nhận ra rằng em và anh khác nhau nhiều quá, (em mới phát hiện ra anh không thích trẻ con còn em thì lại thích chơi với trẻ con). Có thể người mà em đang đi tìm và chọn sau này không tốt bằng anh, không nhiệt tình bằng anh, không giỏi bằng anh nhưng đó sẽ là người mà em yêu, người mà em muốn chia sẻ mọi khó khăn, đau khổ hay hạnh phúc, người mà em muốn hi sinh, cho đi nhiều hơn những thứ em nhận được. Người mà em thấy hạnh phúc và hãnh diện khi sánh vai.
Anh à, em chưa hiểu tình yêu là gì nhưng em có đạo lý làm người của riêng mình. Có thể nó hơi cổ hủ so với xã hội ngày nay nhưng em là như vậy và em cũng không muốn thay đổi quan điểm đó của mình. Em không tốt với anh như anh đã tốt với em nhưng em sẽ luôn chúc phúc cho anh. Mong anh luôn may mắn và hạnh phúc trong cuộc sống. Em mãi là bạn, là đứa em gái đáng ghét. Em mong sớm được gửi lời chúc phúc tới anh chị.
Lan Phương